Có người dốc sức làm lụng cả đời nhưng vẫn kém xa một câu nói của người khác. Cho dù địa vị của bạn cao đến đâu chăng nữa, cũng sẽ có người có thể dùng một câu nói khiến bạn cả đời không thể xoay chuyển được. Lúc này đây, Trần Hạo Hiên chỉ nói ra bốn chữ. Nhưng lại giống như trời cao đè người, khiến cho Dương Lan không thể trở mình cả đời. Ông chủ Nhâm lại khom người, như thể cảm tạ ơn vua: "Ngài yên tâm, khắp thành phố Ninh Hạ này sẽ không có chỗ cho cô ta sống yên ổn." Cánh cửa mở rộng, tất cả mọi người bên trong Đế Vương Cung đều xếp hàng chỉnh tề! Trần Hạo Hiên gật đầu rời đi, để lại một câu: "Một tháng sau, vườn hoa ven sông, ông nhớ đến đúng giờ." Một tháng sau, trong hôn lễ của Hạ Cơ Uyển, nhà họ Ngô gần như đã mời tất cả những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Ninh Hạ đến dự. Ông chủ Nhâm đương nhiên là được tính trong số đó. Ông chủ Nhâm đứng thẳng lưng. Một lời mời đã là vinh hạnh suốt đời của ông ta. Trần Hạo Hiên đi ra từ phòng dành cho khách quý. Phương Hy Văn và Lưu Phương Lan vẫn giống như đang ở trong mơ. Phương Hy Văn vội vàng hỏi: "Trần Hạo Hiên, nhà… nhà này, chúng ta mua thật à?" Vừa nãy cô không chỉ nhìn thấy Trần Hạo Hiên quẹt thẻ thành công, mà còn nhìn thấy mức độ tôn kính của ông chủ Nhâm đối với Trần Hạo Hiên. Ánh mắt của ông ta rất chân thành, giống như đang tôn kính một vị thần. Chỉ một câu nói, nhưng đầy thể diện. Như thể không có bất kỳ ai dám ngang ngược phách lỗi trước mặt Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên chỉ gật đầu: "Đúng vậy." Phương Hy Văn khó hiểu hỏi: "Anh lấy tiền đâu ra?" Trần Hạo Hiên nhíu mày, nói: "Phương Hy Văn, tôi nói rồi… người cứu em là tôi. Hôm đó quả thật đã có một nhân vật lớn đến thành phố Ninh Hạ trấn áp nhà họ Đổng, tấm thẻ này chính là bằng chứng tốt nhất cho việc tôi đã cứu em." Phương Hy Văn nhìn hình Rồng vàng trên tấm thẻ kia thì sửng sốt. Một con Rồng vàng mạnh mẽ, thể hiện rằng tấm thẻ này không hề đơn giản. Cô hiểu rõ, nói: "Ý của anh là, tấm thẻ này là của nhân vật lớn kia? Người biết ông ta là anh chứ không phải Tề Phong Lâm?" "Biệt thự này cũng là mua giúp ông ta? Khó trách hồi nãy anh không mặc cả." "Vậy chúng ta không thể ở đây được, lỡ may nhân vật lớn kia tức giận thì làm sao." Ánh mắt của Trần Hạo Hiên rất lão luyện. Lời đồn dừng lại ở người thông minh, lúc đó thì lời đồn đương nhiên sẽ không đánh mà tan. Ba ngày sau, Tề Phong Lâm muốn đấu với mình. Thằng hề thèm muốn người phụ nữ của nhà vua, nhưng ngay cả tư cách làm thằng hề mà anh ta cũng không có. Phương Hy Văn còn nói thêm: "Nhưng… cho dù anh có thật sự quen biết nhân vật lớn kia, nhưng tiêu nhiều tiền của ông ta như vậy, ông ta sẽ không tức giận chứ?" Trần Hạo Hiên dừng chân, hai tay chắp sau lưng. "Em có thấy Thái Sơn vì thiếu một tấc đất mà mất đi sự uy nghiêm không? Em có thấy bầu trời vì thiếu một ngôi sao mà bớt lộng lẫy đi không?" Phương Hy Văn không biết rốt cuộc nhân vật lớn kia lợi hại cỡ nào. Cô chỉ quan tâm đến bản thân. Nếu, nếu mà, Trần Hạo Hiên thật sự có quen biết với nhân vật lớn kia. Cô muốn xin một việc.
Phương Hy Văn hạ thấp giọng, bỗng dưng lại rưng rưng nước mắt: "Nếu anh thật sự có quen biết với nhân vật lớn kia, có thể giúp tôi cầu xin một việc được không? Tôi, tôi thật sự… không chịu nổi việc vị hôn phu của Hạ Cơ Uyển mua mười tám con phố ở phía Đông để cầu hôn cô ta." "Mười tám con phố kia là giới hạn cuối cùng của tôi. Mấy năm nay tôi vẫn không dám đến gần, tôi sợ sẽ nhớ lại chuyện ngày đó." "Đêm đó lúc tôi bị người ta kéo đến bờ sông thì thật sự đã rất tuyệt vọng. Tôi đã cầu xin nhân vật kia lợi dụng thân phận của mình, cho dù là khiến nhà họ Ngô đổi đối tượng cầu hôn cũng được." "Chỉ một yêu cầu này thôi…" Trần Hạo Hiên đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Phương Hy Văn. Trong lòng có chút đau nhưng vẫn không nói ra. Anh muốn cất giấu bí mật này. Chờ đến một ngày, ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng - kẻ yếu sẽ thắng kẻ mạnh. Anh sẽ khiến Hạ Cơ Uyển biết được trước giờ cô ta đã ngang ngược bao nhiêu. Một tháng sau, cô ta sẽ tuyệt vọng bấy nhiêu. Tuyệt vọng bởi vì, hàng vạn hàng nghìn yêu thương trên thế giới này chỉ dành cho một mình Phương Hy Văn. "Em yên tâm, nhân vật lớn kia đã đồng ý rồi." Phương Hy Văn bĩu môi nói: "Anh còn chẳng hỏi thay tôi, không có chút lòng thành nào." Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, mặc dù cảm thấy Đế Vương Cung là Trần Hạo Hiên mua giúp vị nhân vật lớn kia, nhưng cô vẫn cảm thấy không thực tế. Thế nhưng vẫn chuyển thẳng từ Núi Rác đến biệt thự. Cuộc sống trước và sau khác biệt quá lớn, rất khó thích nghi chỉ trong chốc lát. Sáng sớm ba ngày sau. Có một hộp quà trước cửa nhà Phương Hy Văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]