Lúc này Đổng Quân Ngôn, thậm chí là tất cả mọi người trong nhà họ Đổng đều đã sợ muốn chết.
Chẳng trách núi rác này lại tới nhiều người như vậy, mà thân phận của mỗi người đều cực kì hiển hách.
Chẳng trách Trần Hạo Hiên chỉ mặc thêm một chiếc áo mà trời đất như phải đổi màu.
Quá mạnh mẽ.
Quá vô địch.
Nhà họ Đổng, Hắc Ảnh Đàm, tất cả những người tràn vào tỉnh Hà Bảo gộp lại cũng không có tư cách khiến Trần Hạo Hiên nhìn thẳng.
Đổng Quân Ngôn tung hoành dưới thế giới ngầm hơn hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên ông ta biết sợ.
Hai chân ông ta co quắp, quỳ xuống đấy đến "bịch" một tiếng!
Nhà họ Đổng, trời sập rồi.
Đổng Quân Ngôn run rẩy nói lớn: "Trần, Trần Gia. . . Tôi không biết là ngài, người nhà họ Đổng chúng tôi sai rồi! Trần Gia, hết thảy đều là do con trai tôi gây ra cả, không liên quan gì đến chúng tôi hết."
Những người khác trong nhà họ Đổng vừa rồi còn đang kêu gào thì bây giờ những người này, bao gồm cả Răng Nanh, đều ào ào quỳ xuống mặt đất.
So với Trần Hạo Hiên thì họ quá nhỏ bé rồi.
Người đứng đầu dưới tấm bia đá chinh chiến sa trường không phải là loại như họ có thể so sánh.
Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, nhao nhao xin tha.
Ánh mắt của Trần Hạo Hiên lạnh buốt, anh nói: "Không liên quan gì đến ông ư? Nếu không phải ông nuông chiều Đổng Anh Duy thì Đổng Anh Duy có khả năng làm như vậy hay sao? Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.