Chương trước
Chương sau
Nhan Cửu Đỉnh nhìn một cái, sắc mặt cứng ngắc vô cùng, giờ khắc này ông ta cuối cùng cũng hiểu rõ, một bác sĩ như Trần Thái Cực vì sao ở Bắc Giới có danh tiếng như vậy.

Bắc Giới chỉ là vũng bùn, tỉnh Tâm Hợp đều e ngại anh ta.

Trần Thái Cực thật sự lợi hại, không phải chỉ ở Bắc Giới.

Mà là bên ngoài Ngoại Vực Bắc Giới, đó mới là nơi anh được nhiều người ủng hộ.

Lúc này, vô số cao thủ đang đi săn Tây Giới.

“Hôm nay ông đã hại chết mấy chiến thần, một thiên vương, còn có hai người vô tình bị thương. Ông không chết, Tây Giới không có ai phục nữa, còn xin ông kiếp sau cảnh giác cao độ mà xem, ai có thể trêu chọc được và ai không thể trêu chọc vào.”

Lời nói của đỉnh chủ buông ra, sát khí nổi lên.

Nhan Cửu Đỉnh cuối cùng hiểu rõ bản thân ông ta không tránh được cái chết, từ từ nhắm mắt lại.

Trần Thái Cực, người này thật đáng sợ. Ông ta đã đánh giá quá thấp người đứng đầu ở Bắc Giới rồi! Anh đã có thể đã trở thành… Không anh xứng đáng là người đứng đầu Ngoại Vực!

Trần Hạo Hiên sau khi rời khỏi Tây Giới đến thẳng thành phố Giang Châu. Trên đường anh tăng tốc mà không hề dừng lại, chỉ tăng tốc rồi lại tăng tốc.

Người Hạt Tiêu đau nhức, anh không có cách nào gánh vác thay cô bé. Thứ anh có thể làm chỉ có thể dùng thời gian sau này yêu thương cô con gái này của mình hơn, dùng tình yêu của anh biến cô bé thành người hạnh phúc nhất thế giới.

Sau khi rời khỏi Tây Giới, điên thoại Trần Hạo Hiên được mở lại, ngay lập tức có vài cuộc gọi nhỡ tới nhưng không có cái nào là của Hạt Tiêu và Phương Hy Văn. Anh biết, Hạt Tiêu và Phương Hy Văn là sợ gọi điện thoại tới sẽ quấy nhiễu công việc của anh. Đúng là một cặp mẹ con khiến người khác đau lòng.

Hồng Thanh Vũ ngồi trên xe, cũng mở điện thoại của mình ra, bên trên có một cuộc gọi của Lãnh Vô Tình tới.

Hồng Thanh Vũ trở về nói: “Ma nữ Lãnh Vô Tình, có chuyện gì?”

Lãnh Vô Tình một đường chém giết từ Bắc Giới đến Tây Giới mà không cần nhăn lông mày, nhưng giờ phút này khi đang nghe điện thoại lại cắn chặt môi, dùng âm thanh yếu ớt như con muỗi hỏi: “Anh ấy đang ở bên cạnh sao?”

Hồng Thanh Vũ gật đầu nói: “Ừ.”

Lãnh Vô Tình mặt ửng đỏ nói: “Thiên Đao vừa lúc cũng quay về Bắc Giới, không biết tôi có thể gặp anh ấy trên đường không?”

Hồng Thanh Vũ quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên, đợi ý của anh.

“Trần Gia, ma nữ Lãnh Vô Tình muốn gặp anh.”

Trần Hạo Hiên trên đường trở về thành phố Giang Châu, một khắc cùng không muốn kéo dài: “Để lần sau đi, hôm nay tôi phải nhanh chóng về thành phố Giang Châu.”

Hồng Thanh Vũ có chút khó xử, lại nói: “Ma nữ Lãnh Vô Tình bây giờ đang ở gần đây, hay là... chúng ta vẫn gặp một chút đi.”



Khi ở Bắc Giới, Hồng Thanh Vũ rất hiểu ma nữ Lãnh Vô Tình, thực lực người phụ nữ này rất mạnh, nhưng cô ta thật sự chỉ nghe mệnh lệnh của một người duy nhất, đó là Trần Hạo Hiên.

Trần Hạo Hiên bảo ma nữ Lãnh Vô Tình phải làm gì, ma nữ Lãnh Vô Tình sẽ không phân đúng sai.

Cũng là bởi vì nguyên nhân này, Trần Hạo Hiên mới không muốn gặp cô ta: “Bảo cô ta quay về, bây giờ cô ta đại diện Thiên Đao, nên lấy Bắc Giới làm trọng yếu. Nếu như cô ta ngay cả đạo lí này cũng không hiểu, sau này ở Thiên Đao càng không có ai phục.”

Hồng Thanh Vũ cười run lên, nói: “Đã hiểu.”

Sau đó, Hồng Thanh Vũ từ chối yêu cầu gặp mặt của ma nữ Lãnh Vô Tình. Ma nữ Lãnh Vô Tình bên kia mặc dù rất không vui, nhưng cũng hiểu tâm tình của Trần Hạo Hiên phải vội vàng quay về thành phố Giang Châu.

Ngay lúc này ở thành phố Giang Châu, Hạt Tiêu đang ôm lấy cánh tay Phương Hy Văn, ngồi ở bên ngoài cửa nhà họ Lưu.

“Mẹ, khi nào thì bố trở về? Bố có thể trở về không?” Hạt Tiêu mặt đầy nước mắt nhìn Phương Hy Văn, uất ức nói: “Mẹ, đều tại Hạt Tiêu, nếu như Hạt Tiêu khi đó không gọi điện thoại cho bố, bố cũng sẽ không gặp phiền phức như vậy.”

Đáy lòng Phương Hy Văn rất sốt ruột, cảnh tượng bên ngoài nhà họ Nhan hôm đó thật sự dọa cô nhảy dựng lên.

Cô vẫn cố gắng an ủi: “Bố sẽ trở về thôi, mẹ cùng con đợi bố về nhé.”

Hạt Tiêu ngồi ở bên cạnh cửa, vùi đầu bên hông Phương Hy Văn, lại nói: “Mẹ, thực ra lấy máu không đau, cứ để bọn họ lấy máu Hạt Tiêu là được rồi. Hạt Tiêu chỉ muốn ở bên cạnh bố nhiều một chút mà thôi.”

Phương Hy Văn ôm lấy Hạt Tiêu nói: “Đứa trẻ ngốc, bố sẽ không để cho bất kì ai làm như vậy với con.”

Lúc này, nước mắt của Phương Hy Văn cũng không ngừng tuôn ra.

Đúng vậy, Trân Hạo Hiên sẽ không để bất cứ ai làm vậy.

Chỉ cần liên quan đến chuyện của con gái, Trần Hạo Hiên sẽ không có bất kì sự nhượng bộ nào. Anh dường như đang bù đắp những gì nợ con gái từ năm năm trước. Nghĩ tới đây, đáy lòng Phương Hy Văn càng khó chịu.

Có phải là bản thân cô đã đem lại áp lực cho Trần Hạo Hiên quá lớn, thế nhưng nhà họ Nhan, nghe nói bây giờ chiến tranh bên ngoài Tây Giới đã nổi lên tứ phía, nếu Trần Hạo Hiên đi Tây Giới chính là rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.

Cuối cùng Phương Hy Văn nhịn không nổi nữa.

Cô cầm lấy điện thoại, gửi cho Trần Hạo Hiên một tin: “Chồng, anh đang ở đâu? Em và Hạt Tiêu đều rất nhớ anh, anh mau chóng trở về được không?”

Trần Hạo Hiên không trả lời tin nhắn, Phương Hy Văn lại gửi một tin nữa: “Chồng, tối nay muốn ăn món gì, em làm cho anh.”

Vẫn không trả lời.

Trái tim của Phương Hy Văn cuối cùng nóng như lửa đốt, cô không ngừng gửi tin cho Trần Hạo Hiên: “Chồng, Hạt Tiêu thật sự rất nhớ anh, chồng à.”



Cuối cùng, khi Phương Hy Văn không cầm được nước mắt nữa thì trên mặt đất xuất hiện một bóng hình.

Phương Hy Văn ngẩng đầu lên nhìn, Hạt Tiêu cũng xông lên phía trước.

Thoáng cái bổ nhào vào lòng Trần Hạo Hiên.

“Bố, bố đã trở về rồi!”

“Chụt! Hạt Tiêu rất nhớ bố đấy!”

Trần Hạo Hiên ôm lấy Hạt Tiêu, khe hôn lên trán cô bé, nói: “Bố cũng rất nhớ Hạt Tiêu, bố trở về rồi, có thể cùng con chơi trò chơi. Sau này sẽ không có ai dám bắt nạt con.”

Hạt Tiêu kéo Phương Hy Văn vội vàng nói: “Mẹ, bố trở về rồi, hi hi, mẹ không cần phải khóc nữa đâu.”

Phương Hy Văn lau sạch nước mắt, đứng dậy kéo tay Trần Hạo Hiên, hai người nắm tay nhau.

Hạt Tiêu nhân cơ hội lập tức chạy đi chơi.

Phương Hy Văn rất tức giận nhìn Trần Hạo Hiên, một lát sau ánh mắt tức giận đó lại không thấy nữa, len lén ôm lấy Trần Hạo Hiên, nhẹ hôn một cái: “Anh có thể trở về là quá tốt rồi.”

Trong phòng chỉ có Phương Hy Văn và Trần Hạo Hiên.

Mấy ngày hôm nay, Phương Hy Văn luôn rất lo lắng cho Trần Hạo Hiên, cô chỉ hận bản thân đã không thể đi cùng Trần Hạo Hiên, không thể giúp Trần Hạo Hiên chia sẻ đau đớn.

Hạt Tiêu vừa rời khỏi, bầu không khí trong phòng trở nên ám muội.

Phương Hy Văn ôm lấy Trần Hạo Hiên, đôi môi đỏ mọng đã đặt trên khuôn mặt Trần Hạo Hiên.

Trần Hạo Hiên cũng thuận thế hôn lấy Phương Hy Văn, miệng hai người hòa làm một. Trần Hạo Hiên ôm lấy Phương Hy Văn để cô ở trong lòng mình.

Đang chuẩn bị làm bước tiếp theo thì Lưu Phương Lan từ ngoài chạy vào, phá tan không khí lãng mạn này.

Trong tay bà ấy còn đang cầm một mảnh giấy nhỏ.

Phương Hy Văn nhìn Lưu Phương Lan đi vào liền vội vàng đẩy Trần Hạo Hiên, màu hồng đào trên mặt càng thêm đậm.

Trần Hạo Hiên không ngượng ngùng chút nào, hỏi trước: “Mẹ, đây là gì vậy ạ?”

Lưu Phương Lan trực tiếp lách qua Trần Hạo Hiên, nói: “Con biết cái này làm gì chứ.”

Bà ấy cầm lấy mảnh giấy, vui vẻ bước tới phía trước Phương Hy Văn nói: “Hy Văn, tin mừng đây, người anh hùng của nhà họ Tần đã chữa khỏi bệnh cho cô cả nhà họ Tần, có thể được chia một nửa giang sơn nhà họ Tần đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.