“Anh rể, anh làm sao vậy?” Vương Đào cũng không nghịch ngợm.
Trần Hạo Hiên lau lau nước mắt: “Không sao.”
Anh đặt bé Hạt Tiêu xuống rồi trịnh trọng nói: “Bố đi về đúng là hơi mệt thật, nhưng con là cục cưng của bố, lúc con muốn bố chơi cùng thì bố nhất định sẽ chơi cùng với con. Sau này con không cần phải hiểu chuyện như vậy nữa, con vẫn chưa đến tuổi phải hiểu chuyện như vậy đâu. Con phải nên là một cô nhóc tinh nghịch, quậy phá, chỉ biết đem phiền phức tới cho bố mẹ mới đúng. Đáng yêu, nghịch ngợm, phá phách mới là tuổi thơ của con, con đừng có mà hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác đau lòng như vậy. Tay còn đau nữa không, con đừng sợ, có bố đây rồi!”
Trong lúc nói, Trần Hạo Hiên đưa tay sờ lên tay của Hạt Tiêu.
Vẫn may khả năng tự phục hồi của trẻ con rất mạnh, máu trên người của Hạt Tiêu đã dần dần phục hồi rồi. Nhưng tận đáy lòng của Trần Hạo Hiên vẫn luôn rỉ máu.
Máu có thể hồi phục được, có thể tái tạo lại được, nhưng nợ máu thì không thể!
“Bố… Bố” Hình như bé Hạt Tiêu nghe hiểu lời của Trần Hạo Hiên nói, chỉ không ngừng áp cái mặt nhỏ của mình vào khuôn mặt của Trần Hạo Hiên nói: “Con chỉ cần có bố bên cạnh con là được rồi.”
Trần Hạo Hiên hôn nhẹ lên trán cô bé một cái, nói: “Vương Đào, anh phải ra ngoài mấy ngày, chị em về thì nói với cô ấy một tiếng. Đúng rồi, mấy ngày này giúp anh chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/3293387/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.