Sắc mặt của Trần Hạo Hiên hơi ngẩn ra một chút, rất nhanh liền bị Phương Hy Văn bắt được.
Phương Hy Văn tò mò hỏi: “Sao vậy, ông xã, có vấn đề gì sao?”
Kể từ khi bị Trần Hạo Hiên giáo huấn ngày hôm qua, Phương Hy Văn bắt đầu gọi Trần Hạo Hiên là ông xã, từng câu gọi đều rất thân mật, khoảng cách giữa hai người họ cũng được trực tiếp kéo gần lại tới bằng không, đến lần sau thì khoảng cách đã là số âm rồi.
Trần Hạo Hiên định thần lại, vội vàng nói: “Không sao đâu, anh nghe nói tập đoàn Đơn Tần đang phát triển rất tốt, cực kỳ hưng thịnh ở Tỉnh Tâm Hợp. Bọn họ có thể nhìn trúng cửa hàng Bách Thảo của em và muốn đầu tư vào, chỉ có thể nói là cửa hàng Bách Thảo của bà xã anh rất tuyệt vời.”
Phương Hy Văn nở nụ cười ngọt ngào: “Là đơn thuốc của ông xã tuyệt vời mới đúng.”
Bé Hạt Tiêu và Thẩm Mộng Thần ở bên cạnh nghe được, ôm chầm lấy nhau.
Thẩm Mộng Thần cúi đầu hỏi Hạt Tiêu: “Hai người lớn này suốt ngày đều sến súa như vậy trước mặt cháu sao?”
Hạt Tiêu gật đầu với vẻ mặt đầy đáng thương, nói: “Vâng ạ, hôm nay còn đỡ đấy, lúc dì không có ở đây thì bố mẹ còn sến súa hơn nữa cơ.”
Trần Hạo Hiên gãi gãi chiếc mũi chết tiệt, cũng không có ý muốn giấu, nói: “Bà xã, thật ra Tần Nam Ca của tập đoàn Đơn Tần, là bạn thời trung học của anh.”
Phương Hy Văn không nghĩ nhiều, nói: “Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/3293374/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.