Chương trước
Chương sau
"Nhan Viễn Lương, anh điên rồi, anh cho cho tôi nghe tiếng động gì vậy?"

Tốt xấu gì thì Thẩm Mộng Thần cũng là cô chủ của nhà họ Thẩm, cô ấy trực tiếp nổi giận mắng.

Trần Hạo Hiên thì lại có thể nghe ra đưọc bên kia không phải là tiếng gậy trúc mà là tiếng xương bị gãy. Hơn nữa, là xương ở lồng ngực.

Nhan Viễn Lương mở miệng cười nói: "Thẩm Mộng Thần, thật ngại quá, vừa rồi đang đi dạo phố trên đường, đúng lúc chạm mặt với em trai của cô nên đã kéo cậu ấy lại đây uống trà. Một chiếc xương ở ngực, không quan trọng đâu, có nối hay không thì cũng không sao cả, sẽ không chết người. Cô nói sao em trai của cô lại thế này? Đi đường cũng không nhìn đường cho kỹ. Cái bàn này của tôi cũng bị cậu ta đập cho mẻ mất một miếng, nể mặt giao tình của chúng ta, tôi sẽ không tìm cô bồi thường đâu."

Da đầu của Thẩm Mộng Thần trực tiếp run lên, cô ấy biết Nhan Viễn Lương là đang uy hiếp cô, là đang trắng trợn uy hiếp cô ấy

Ngay cả Phương Hy Văn ở một bên cũng vội nói: "Thẩm Mộng Thần, cậu đưa điện thoại cho mình. Nhan Viễn Lương, việc này không có liên quan gì đến Thẩm Mộng Thần hết."

Nhan Viễn Lương nghe ra được Phương Hy Văn sợ rồi, anh ta hé miệng cười.

Anh ta rất thích loại cảm giác chơi đùa người khác trong lòng bàn tay này.

Lúc trước, lúc Hạ Cơ Uyển giới thiệu cho anh ta và Phương Hy Văn quen nhau, Nhan Viễn Lương liếc mắt một cái là đã coi trọng Phương Hy Văn rồi. Anh ta không nghĩ tới thế mà trên thế giới này lại còn có người phụ nữ xinh đẹp như thế.

Một khắc kia, Nhan Viễn Lương đã nhận định anh ta ăn chắc Phương Hy Văn rồi. Chỉ có điều, Nhan Viễn Lương cũng không hề liên hệ với Phương Hy Văn, anh ta chỉ là không ngừng cung cấp tài nguyên cho Hạ Cơ Uyển mà thôi.

Anh ta đang đợi, đang đợi Hạ Cơ Uyển hoàn toàn đùa chết Phương Hy Văn, chơi cho Phương Hy Văn vào địa ngục không thể bứt ra được thì anh ta mới chậm rãi xuất hiện, khiến cho Phương Hy Văn quỳ gối trước mặt anh ta, làm cho cô biết cô chỉ là đồ chơi của anh ta mà thôi.



Vốn tất cả mọi thứ đều tiến hành được kha khá rồi, nhưng cố tình lúc này Trần Hạo Hiên lại trở về cắt ngang kế hoạch của anh ta.

"Nhan Viễn Lương, tôi cũng đã đồng ý với anh rồi, anh đừng hại con gái tôi, cầu xin anh."

Phương Hy Văn không có cách nào khác, dọc đường đi cô không ngừng cầu xin Thẩm Mộng Thần nghĩ cách giúp cô. Cô thật sự không có cách nào cả, Thẩm Mộng Thần là hi vọng cuối cùng của cô.

Thẩm Mộng Thần có chút rối rắm, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của Hạt Tiêu, cô ấy vẫn là quyết định ra tay.

Kết quả bây giờ là điều mà Thẩm Mộng Thần hoàn toàn không nghĩ tới.

"Trần Hạo Hiên, thật xin lỗi. Cứ coi như em không phải là một người phụ nữ tốt đi, nhưng em không muốn con gái xảy ra chuyện. Trong tấm thẻ này là số tiền mà em đã gom góp lại được dạo gần đây, còn có tiền mà em mượn của Thẩm Mộng Thần nữa, anh không cần phải trả cho cô ấy. Đồng ý với em, đưa Hạt Tiêu đến một nơi mà không ai có thể tìm được hai người." Phương Hy Văn gắt gao nhét tấm thẻ vào trong tay Trần Hạo Hiên.

Nhìn ra được, Phương Hy Văn không muốn tách ra, nhưng cô không thể làm gì khác.

Thẩm Mộng Thần cũng nói với vẻ có lỗi: "Trần Hạo Hiên, thật xin lỗi tôi cũng muốn giúp các người. Chuyện còn lại của Hạt Tiêu, tôi sẽ giúp đỡ chăm sóc. Tôi sẽ liên hệ với bố tôi đưa các người rời khỏi thành phố Giang Châu."

Trong khu ổ chuột cực kỳ yên lặng.

Hai tròng mắt của Trần Hạo Hiên cứng đờ tựa như một hồ nước yên tĩnh.

Thẩm Mộng Thần cho rằng Trần Hạo Hiên là đang sợ hãi, dù sao thì một người bình thường làm sao gặp phải loại thô bạo này như Nhan Viễn Lương được chứ.

"Nhà họ Nghiêm phải chết."



Đột nhiên, Trần Hạo Hiên phát ra một tiếng nặng nề, tựa như đất bằng nổi sóng.

Thẩm Mộng Thần nhìn thấy Trần Hạo Hiên không từ bỏ, cô ấy có chút vui mừng, đây mới là chuyện mà một người bố phải làm.

Nhưng một lát sau, Thẩm Mộng Thần vẫn không nhịn được mà lắc đầu, cô ấy vội vàng cắt đứt thủ đoạn. của Phương Hy Văn.

Loại lời nói này mà để cho Nhan Viễn Lương nghe thấy thì xong đời rồi.

"Trần Hạo Hiên, anh có biết nhà họ Nghiêm là như thế nào không? Nhà họ Nghiêm là rồng ở thành phố Giang Châu, là rồng chân chính. Nghe nói nhà họ Nghiêm có một đội long quân, năm đó thành phố Giang Châu vẫn là thành phố bỏ hoang, thổ phỉ khắp nơi, là nhà họ Nghiêm đã dẫn người chém giết đến thành phố Giang Châu mới bình định được nơi này. Bây giờ địa vị của nhà họ Nghiêm ở thành phố Giang Châu là ông trời, ngay cả Đề Đốc mà có nhìn thấy người của nhà họ Nghiêm thì cũng phải cúi đầu chào hỏi."

Trần Hạo Hiên chậm rãi nhướn mày lên: "Cô nói nhà họ Nghiêm là rồng?"

Thẩm Mộng Thần gật đầu: "Quan hệ giữa tôi và Phương Hy Văn, tôi không cần thiết với lừa anh. Hơn nữa có thế nào thì tôi cũng được coi như là mẹ nuôi của Hạt Tiêu, một đường lái xe tới nơi này cũng đều khóc."

Trần Hạo Hiên nhớ đến cảnh tượng Hạt Tiêu bị ngược đãi ở nơi này, nghĩ đến vô số lỗ kim trên người Hạt Tim.

Mỗi một lỗ kim, đều là một loại bệnh tật được tiêm vào trong.

Hóa ra địa ngục nhân gian ở ở Trung Nguyên, hóa ra nhân gian đáng sợ như vậy. Hóa ra, anh liều mạng trị bệnh cứu người ở Bắc Giới, nhưng lại không chữa được bản tính xấu xa của con người.

"Nếu đã không chữa được, vậy thì tôi sẽ tàn sát con rồng này, rút gân rồng, lột da rồng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.