"Như Yên, ngươi đã đến rồi? Mau tới đây."
Phượng Thiên Sương nhìn thấy trước mặt có hình dáng của một tiểu hài tử đang chạy lại phía mình lớn tiếng gọi, nàng hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đã cảm thấy thời gian của mình sắp hết.
Vừa thấy được Qúy Như Yên đích thân chạy đến bên giường, vẻ mặt cao hứng nhìn tiểu hài tử nhỏ nhắn trước mặt: "Nương, đây là muội muội sao? Muội muội bộ dạng thật đáng yêu! Nương, người vất vả rồi! Ta mang đến canh gà, đó là ta lặng lẽ nói đầu bếp làm cho, nương, người mau lúc còn nóng đem canh uống vào"
Vừa nói, một bên đem trong lòng ngực ra một cái chén nhỏ, đưa tới trước mặt Phượng Thiên Sương.
Đưa tay tiếp nhận chén nhỏ vẫn còn ấm nóng, chắc hẳn cái nha đầu ngốc này vẫn luôn đem chén nhỏ giữ ấm ở trong ngực.
Ánh mắt lập tức liền đỏ, đứa bé này đúng là thập phần có hiếu.
Phượng Thiên Sương hít hít cái mũi, trầm giọng phân phó nói: "Như Yên, nghe kĩ những điều nương nói. Nếu nương đi rồi, về sau ngươi phải hảo hảo chiếu cố mình và muội muội, tên của muội muội sẽ là do ngươi tự mình đặt, phụ thân ngươi chắc là sẽ không để ý tới. Còn có chính là...Khụ khụ...Nương biết ngươi thông minh, cũng biết từ nhỏ nhu thuận, nhưng là ngươi hiện tại tuổi còn quá nhỏ, việc gì cũng không được xuất đầu, biết không? Phải đem tính mạng mình đặt lên đầu!"
Qúy Như Yên trong lòng cả kinh, trong lòng dâng lên một cỗ không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-quy-nu-cung-chieu-that-hoang-phi/2211583/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.