Chương trước
Chương sau
Đuổi mọi người đi, Lạc Thuấn Thần một mình nằm ở trên giường, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mối huyết hải thâm cừu giữa hắn và cha hắn, một khắc hắn cũng không dám quên

Hiện giờ bệnh lên đơn trong cơ thể đã được giải trừ, nhưng hắn phải tiếp tục trong hai tháng làm phế nhân, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy không an toàn

Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ tin vào mỗi chính mình

Tổ chức Qủy Hoàng này, cũng là hắn giấu ngoại công lập lên

Một đời của hắn, vào quân đội, thành lập quân quyền, ủng hộ tam hoàng tử kế vị, nhưng cũng không muốn hắn kế vị. Thứ nhất ban phát thánh chỉ đó là cho hắn

Ngoại công tuổi đã già, cũng vẫn là chạy không khỏi chết

Hắn cũng sớm trở thành nghịch tặc, cho dù là thân mắc bệnh lên đơn, cũng bị tam hoàng tử kiêng kị, không chút do dự chém giết

Lạc Thuấn Thần vừa nghĩ tới hắn, tay nắm chặt, mâu trung trở lên lạnh lùng làm người ta sợ hãi

Hắn sống lại một lần nữa, làm cho hắn càng phải thận trọng hơn, thầm nghĩ đem người đã thiếu nợ hắn, dẫm đạp ở dưới chân, để cho hắn nguôi giận

Thời điểm Qúy Như Yên lần đầu tiên xuất hiện, là lúc hắn sống lại được một năm, đi ra ngoài cũng không nghĩ muốn cứu người, mà chỉ là nhất thời động lòng

Cúi đầu nhìn bình dược màu trắng trong tay, Lạc Thuấn Thần đột nhiên sâu kín tự nói: "Như Yên, nàng đừng phản bội ta..."

Mở ra nắp bình, uống xuống

Lúc này trong hắn tràn ngập năng lượng, cảm giác hai ngày suy yếu lúc này không thấy tồn tại

Trong miệng còn lưu lại hương vị thơm ngát, Lạc Thuấn Thần mỉm cười, y thuật của Qúy Như Yên đúng là cao, nàng cự nhiên có thể đem bệnh lên đơn từ nhỏ của hắn chữa trị được

Nói như vậy, cả đời của hắn, nhất định sẽ không bị người nào khống chế nữa

Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn muốn đem những người đã thiếu ngoại công, làm cho bọn chúng hoàn lại mấy chục lần

....

Yến vương phủ

Qúy Như Yên ở bên ngoài cả ngày bận việc, thật vất vả mới trở về được Phi Liễu các

Vừa mới ngồi trên ghế, còn chưa ấm chỗ, đã có một người chạy đến bẩm báo: "Quận chúa, cửu hoàng tử nói muốn gặp người"

Nguyên Chiêu?

Qúy Như Yên có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là nói hạ nhân cho hắn vào

Dù sao, luận thân phận, Nguyên Chiêu cũng có thể nói thân phận cao hơn nghĩa nữ của vương gia trong vương phủ

Nguyên Chiêu một thân hoa phục, tinh thần sảng khoái, ở nơi đây một thời gian đọc sách, làm cho hắn thật sự tu thân dưỡng khí thành một nhà nho giả

Trong tay hắn cầm một cây quạt, đi vào liền đưa cây quạt ở trước mặt nàng: "Đây là tạ lễ của ta, ngươi nhận lấy đi"

Qúy Như Yên nhìn chằm cây quạt kia, khó hiểu nói: "Cho ta?"

"Ân, Cảm tạ ngươi đã cứu mẫu phi của ta, đại ân đại đức của ngươi, ta nhất định sẽ không quên"

Nguyên Chiêu nhiệt tình nói lời cảm tạ

Qúy Như Yên nghe vậy cười khổ: "Nguyên Chiêu, ta cũng không có cứu mẫu phi của ngươi. Thẳng thắn mà nói, bệnh của mẫu phi ngươi ta cũng vô lực. Hiện giờ ngươi nhìn thấy mẫu phi của ngươi khỏe mạnh, nàng ta cũng chỉ còn có một năm thời gian nữa mà thôi"

Cửu hoàng tử Nguyên Chiêu rũ xuống: "Ta biết. Lúc mẫu phi rời đi Yến vương phủ, đã nói cho ta biết, nói ta không được hận ngươi, càng không được đến tìm ngươi gây phiền toái. Còn muốn ta cảm kích ngươi, ngươi chính là người cho mẫu phi cơ hội này, mẫu phi là phải cười rời đi Yến vương phủ

Qúy Như Yên cười cười: "Trong lòng ngươi có hận ta không? Dù sao, nếu không bởi vì ta, Tĩnh phi cũng có thể sống thêm ba năm nữa. Cũng tại vì ta nàng mới chỉ còn sống được một năm nữa"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.