Chương trước
Chương sau
Bóng đêm, trở nên ngày càng thâm thúy

Qúy Như Yên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thầm nghĩ hiện tại. Lạc Thuấn Thần cũng phải mang theo Tĩnh phi đến rồi mới phải

Chỉ mình không xuất hiện sơ xuất gì là tốt rồi

Qúy Như Yên đang ngồi một bên thưởng thức chén trà, trầm tư suy nghĩ về vấn đề thời gian, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nữ bén nhọn: "Ngươi chính là Qúy Như Yên?"

Thanh âm này có chút quen thuộc, Qúy Như Yên không cần ngẩng đầu cũng biết là ai

Người này chính là Cốc Bích Lâm

Qúy Như Yên giương mắt nhìn nàng, thản nhiên nói một câu: "Không biết Cốc đại tiểu thư có gì chỉ bảo?"

Cốc Bích Lâm gương mặt lộ vẻ ghét bỏ: "Ngươi là một tội thần chi nữ, như thế nào còn có mặt mũi ngồi ở chỗ này? Nếu là ta, đã sớm xấu hổ không dám bước ra ngoài!"

"Đó là ngươi, cũng không phải là ta. Làm sao lại đem suy nghĩ của ngươi áp đặt lên ta được?"

Cốc Bích Lâm nghe vậy, nhất thời giận dữ: "Ngươi thật to gan, dám ngỗ nghịch với ta?"

"Ngỗ nghịch? Không biết Cốc đại tiểu thư lấy thân phận gì nói chuyện cùng với ta? Thứ nhất ngươi không phải Qúy Như Yên ta. Thứ hai, ta không phải là nô tài, nữ nhân của hộ quốc công phủ, mà là quận chúa được thánh thượng phong, luận tôn ti lớn nhỏ, hai từ ngỗ nghịch này phải là ta nói, chứ không phải ngươi!"

Qúy Như Yên thản nhiên nói xong, sắc mặt của Cốc Bích Lâm thay đổi từ hồng đến tím rồi xanh mét

Giống như màu sắc của chậu nước rửa tay, có phần đẹp đến phá lệ

"Ngươi cái đồ tiện nhân, dám nói ta hèn mọn?"

Qúy Như Yên than nhẹ một tiếng, liếc nhìn Cốc Bích Lâm: "Cốc đại tiểu thư, đây là Thiên Hi điện, chỉ có một người mới có thể ở trước mặt mọi người nói người khác hèn mọn, người kia chính là thánh thượng. Vẫn là nói, ngươi nói hắn đối với ngươi ngỗ nghịch sao?"

"Ngươi..."

Cốc Bích Lâm một câu cũng không nói nên lời

Qúy Như Yên cũng lười cùng nàng vô nghĩa: "Cốc đại tiểu thư, thật ngại quá, ta còn có việc, không thể cùng ngươi nói chuyện"

Dứt lời, Qúy Như Yên cũng không để ý đến nàng

Bởi vì nàng cảm thấy người kia cũng đến lúc phải xuất hiện

Lạc Thuấn Thần một thân bạch y nam tử, bốn phía thêu rồng vàng, càng làm hắn không vướng chút bụi trần, giống như một tuấn mỹ thiên tiên

Hắn đi đến, trực tiếp áp bức xuống sắc đẹp của nam tử nơi đây

Qúy Như Yên hướng hắn nhìn đến, Lạc Thuấn Thần vẻ mặt mang ý cười: "Để nàng đợi lâu';

"Có chuyện gì xảy ra?"

Lạc Thuấn Thần nhìn bốn phía, lắc lắc đầu

Lúc này đây, đi theo Lạc Thuấn Thần còn có Dao Quang

Dao Quang thấy Qúy Như Yên muốn nói lại thôi, bởi vì hoàn cảnh này hiện tại không thích hợp

Qúy Như Yên thấy thần sắc của hai người không mấy tốt lắm, đoán chắc là đã xảy ra chuyện gì không hay

"Trước đi qua ngồi đi"

Qúy Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình

Ba người một trước một sau hướng đình đi đến, Lạc Thuấn Thần lúc này liền mở miệng nói: "Hành cung tối nay có người đánh lén, xem ra đã là biết hành tung của Tĩnh phi"

Qúy Như Yên nghe vậy, nhất thời nắm chặt tay: "Tĩnh phi, có bị thương hay không?"

"Yên tâm đi, Tĩnh phi không có việc gì. Nhưng là Mộng cô đã bị thương, còn bắt sống được hai người, ta tính sau khi cung yến kết thúc, sẽ quay về thẩm vấn"

"Cung yến kết thúc, ta đến hành cung cùng với ngươi!"

Qúy Như Yên kiên định nói ra yêu cầu của mình, nàng cũng muốn biết, rốt cuộc là ai biết được hành tung của Tĩnh phi!

Phải biết rằng, chuyện của Tĩnh phi chỉ có vài người biết

Không lý do gì lại có thể để lộ tin tức được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.