Chương trước
Chương sau
"Hoàng hậu thật sự không biết gì cả sao?"

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên cười như không cười nhìn Cốc hoàng hậu: "Mấy hôm trước, nữ nhi Cốc Bích Lâm của Hộ quốc công, ở trên phố cưỡi ngựa, đả thương vô số dân chúng vô tội, hơn nữa còn không bồi thường, nữ nhân này chính là một tay hộ quốc công dạy dỗ sao? Hộ quốc công vô năng trong việc giáo dưỡng nữ nhi, đây không phải là tội sao?"

Một câu hỏi này, làm cho Cốc hoàng hậu kinh hãi

Nàng rốt cuộc cảm thấy được, thánh thượng muốn xuống tay với hộ quốc công sao?

Không, không thể!

Ca ca trong tay còn có ba mươi vạn đại quân, thánh thượng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là muốn trừng phạt nhỏ để cảnh cáo mà thôi

Cốc hoàng hậu biết tính tình ca ca, vội hướng mắt với hộ quốc công chớp mắt vài cái: "Thánh thượng giáo huấn rất tốt, hộ quốc công vô năng giáo dưỡng nữ nhi, thiếp thân sẽ nói hộ quốc công bồi thường cho dân chúng, hơn nữa còn chi trả trợ giúp cho dân chúng nửa tháng sinh nhai, như vậy được không?"

Hộ quốc công nhìn Cốc hoàng hậu, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, thần sẽ mau chóng xử lý"

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng: "Hộ quốc công về sau giáo dưỡng nữ nhi cho thật tốt, về sau tránh làm xấu mặt! Đường đường là chi nữ của quốc công, nhưng lại xử sự vô lý, nếu một mai trở thành thái tử phi, có phải là sẽ làm những điều xằng bậy hơn? Con dâu của hoàng thất ta, như thế nào có thể có một nữ nhân như vậy?"

"Hoàng thượng bớt giận, thần sau khi trở về, sẽ dạy dỗ nữ nhi thật tốt!"

Hộ quốc công sắc mặt đỏ lên, nhưng không thể không nhận sai

Mà lúc này Cốc Bích Lâm chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đều bị hủy, nếu như hiện tại có một cái hố nào, nàng khẳng định sẽ chui xuống, không muốn gặp người khác

Nhất là nhóm nữ quyến đứng bên cạnh nàng, cũng vô ý lùi lại vài bước, như là e sợ quan hệ với nàng

Cốc Bích Lâm từ trước đến nay vẫn là mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, nhưng không có nghĩa là nàng không có ai nịnh hót!

Hộ quốc công phủ vốn là phủ đệ hoàng thân quốc thích, có thể quan hệ hảo cùng hộ quốc công, có nghĩa mọi người phải gián tiếp lấy lòng Cốc Bích Lâm

Hiện giờ, thánh thượng lại có ý không muốn nể mặt mũi Cốc hoàng hậu, trước mặt mọi người khiển trách hộ quốc công, như vậy là có ý gì?

Tâm tư hoàng đế, âm tình bất định, lại không thể đoán được

Qúy Như Yên cười lạnh, quay sang nói với Lạc Thuấn Thần: "Có thể cho Tĩnh phi xuất hiện"

Lạc Thuấn Thần mỉm cười gật đầu: "Ân"

Tĩnh phi y phục tao nhã tuyệt lệ, một thân lăng sa hồng nhạt, càng làm cho nàng giống như hoa mai mềm mại

"Tĩnh phi nương nương đến!"

Người nói là An Huyền

Thiên Hi điện lúc này nhất thời im lặng đến kỳ cục

Cốc hoàng hậu vẻ mặt kinh hãi nhìn Tĩnh phi xuất hiện, Tĩnh phi kia gương mặt đoan trang tuyệt mỹ, dáng người nhỏ bé yếu ớt, không thể không ngờ là nàng vẫn có thể duy trì tốt đến như vậy

Nàng như thế nào cũng thật không ngờ, Tĩnh phi vẫn có cơ hội trở lại Thịnh kinh

Nàng không phải bị cấm ở Kính An Tự sao?

Tại sao lại xuất hiện ở Thiên Hi điện?

Cốc hoàng hậu như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, mọi chuyện đều tuột khỏi tầm tay mình

Đột nhiên, nàng nhìn qua hướng Qúy Như Yên

Chỉ là một tiểu nữ nhân!

Qúy Như Yên thở dốc, nói vài câu cũng không để phát ra thanh âm lớn, nhưng nàng khẳng định, Cốc hoàng hậu biết nàng đang nói gì

Cốc hoàng hậu nhìn khẩu hình miệng, tức giận đến nắm chặt tay, hảo!

Tốt lắm!

Nguyên lại, đây chính là đại lễ của ngươi dành cho ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.