Chương trước
Chương sau
Dung nhan xinh đẹp của Uyển phi lộ ra một vẻ tàn độc

Cốc hoàng hậu lắc lắc đầu: "Muội muội có tâm, chuyện thánh thượng giao cho bổn cung, bổn cung quyết không dám nửa điểm sai lầm"

"Đây là điều đương nhiên, muội muội cũng không muốn lễ sinh thần kia bị phá hỏng, nếu không làm long nhan giận dữ, kia chẳng phải là hậu cung chúng ta sẽ không có ngày được sống yên ổn sao"

Uyển phi cười cười

Hai nữ nhân liếc nhau một cái, theo sau liền mỉm cười

"Nếu Uyển phi đã có tâm, bổn cung cũng không muốn từ chối, vậy phiền toái muội muội rồi"

Cốc hoàng hậu ngoài cười trong không cười, gật đầu đáp ứng

"Muội muội tạ ân điểm của tỷ tỷ, nhất định sẽ không làm cho tỷ tỷ thất vọng"

Uyển phi thanh âm mềm mại dễ nghe, hai người đều có tâm tính muốn xem cuộc vui

Ban đêm, thánh thượng ở trong Chính Dương điện phê duyệt tấu chương, bên cạnh có An Huyền hầu hạ

"Tiểu An Tử, lục hoàng tử gần đây đang vội làm cái gì?"

"Hồi thánh thượng, lục hoàng tử gần đây bận việc thi hương, cùng vài sĩ tử tạo mối quan hệ, có một số người thường xuyên tiến nhập phủ hoàng tử, đã muốn kết làm một phe"

"A!"

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên cười lạnh: "Kết làm một phe? Qủa nhiên không hổ là con trai của nàng, làm việc đều thuận buồm xuôi gió, nhanh như vậy đã muốn cô vương chết?"

"Thánh thượng bớt giận, nếu như thánh thượng không thích đám sĩ tử đó, nô tài có thể xử lý bọn họ!"

"Không! Cô vương muốn nhìn, nàng rốt cuộc muốn làm thứ gì, ngươi bí mật truyền Chung thị lang tiến cung, cô vương có việc muốn giao cho hắn làm"

"Dạ"

...

Đêm khuya, hai người ra roi thúc ngựa trở về Thịnh kinh

Qúy Như Yên nhìn xung quanh không phát hiện kẻ nào, liền hướng Sở Lam Thiên ở một bên nói: "Sư huynh, dược của Tuyết Nhi liền giao cho ngươi. Ta đây sẽ đem Lạc Thuấn Thần ra, cũng tốt đem hắn trở về Hành cung, miễn cho phong ba nổi lên"

"Tiểu sư muội, hắn sẽ rất nhanh trở thành phu quân của ngươi, ngươi như thế nào vẫn xưng hô cả họ tên của hắn?"

Sở Lam Thiên có chút khó hiểu

Qúy Như Yên sợ run một chút, có chút không tự nhiên, tùy ý tìm cớ: "Đem hắn đi ra"

Qúy Như Yên thấy hắn không nói gì nữa, lúc này mới thở nhẹ một hơi

Trong bóng đêm, nàng mang theo Lạc Thuấn thần hướng Hành cung chạy tới

Trong Hành cung, Mễ Nhĩ cảnh giác bốn phía, đột nhiên cảm giác phòng ngủ có chút khác thường, mau chóng rút kiếm tiến vào

Lại phát hiện là Qúy Như Yên, mà điện hạ nằm trên giường không nhúc nhích

Mễ Nhĩ kinh hãi: "Qúy cô nương, điện hạ làm sao vậy?"

"Yên tâm đi, nửa khắc sau, hắn sẽ tỉnh lại"

Qúy Như Yên vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó phân phó: "Hảo hảo chiếu cố điện hạ nhà ngươi, ta quay trở về Yến vương phủ trước, có chuyện gì, cứ nói Dao Quang đến tìm ta"

"Qúy cô nương, người không đợi điện hạ tỉnh lại sao?"

"Không được, mới vừa quay về kinh, còn rất nhiều chuyện cần ta an bài"

Qúy Như Yên cười cười, hướng phía cửa sổ nhảy xuống

Mễ Nhĩ hướng nhìn theo bóng dáng của nàng, tự hạ thấp giọng thì thầm nói: "Điện hạ mị lực không đủ sao? Qúy cô nương như thế nào không muốn dính chặt điện hạ!"

"Ngươi nói cái gì?"

Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng, làm cho Mễ Nhĩ sợ tới mức hồn vía lên mây

Phải biết rằng, bây giờ là đêm khuya

Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh như vậy, khẳng định là dọa chết người

Mễ Nhĩ xoay người lại, đã thấy Lạc Thuấn Thần ngồi ở trên giường, phượng mâu nhìn chằm chằm hắn

Mễ Nhĩ sờ ngực nén giận nói: "Điện hạ, người tỉnh như thế nào cũng không nói ta một tiếng, đột nhiên mở miệng nói chuyện là muốn hù chết ta sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.