Chương trước
Chương sau
Vừa nghĩ đến cái chết của mẫu thân, nàng lại vô cùng đau đớn

Nhưng một tiếng mệt mỏi cũng không nói, Qúy Như Yên nắm chặt tay, nợ máu này nàng nhất định phải trả lại cho Cốc hoàng hậu cùng Trần hoàng hậu

Túy Diêm Hoàng nàng không có

Nhưng không có nghĩa độc khác nàng không có!

Trong đêm tối, đột nhiên đánh xuống một tia chớp, theo đó mưa lớn như đậu tương rơi xuống

Tí ta tí tách trên mặt đất, nóc nhà, mái ngói giống như là điệu nhạc

Qúy Như Yên tâm tư lo lắng, lắng nghe tiếng mưa rơi, chậm rãi đi vào giấc nGủ

Thời tiết vào thu, gió đêm lạnh, nàng cuộn mình thành khối, trên mặt còn vương nước mắt

Lạc Thuấn Thần vốn tìm nàng có việc, khi đến gần Phi Liễu Các lại nhìn thấy cảnh này

Nhìn nàng bất lực như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy

Trên mặt vẫn còn nước mắt, chứng minh rằng nàng vừa mới khóc

Là ai khi dễ nàng?

Nhẹ nhàng ôm lấy Qúy Như Yên, cảm giác nàng thật nhỏ bé

Nếu không cảm nhận trong lòng ngực nhiệt độ lạnh lẽo kia, hắn căn bản không cảm thấy có sự tồn tại của nàng

Đem nàng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, lại nhìn thấy trước mắt là gương mặt sáng ngời

Rõ ràng là một nữ tử nhu nhược cần được che chở, lại làm ra vẻ mạnh mẽ, khiến cho người ta phải đau lòng

Kéo lấy chăn bên giường, đắp lên cho nàng, Lạc Thuấn Thần cứ như vậy nhìn nàng đến khi trời sáng

Qúy Như Yên tỉnh lại, hai tròng mắt mở lớn. Phát hiện bên giường mình có người

"Tỉnh rồi? Khát nước không?"

Bên giường truyền đến thanh âm của nam nhân, làm cho nàng sửng sốt, quay người lại đúng là Lạc Thuấn Thần

"Ngươi sao lại ở đây?"

Giọng nói của Qúy Như Yên khàn khàn, hơn nữa cảm thấy được cổ họng như muốn bốc hỏa, nàng cự nhiên lại nhiễm phong hàn

Người khỏe mạnh như nàng, không thể ngờ lại có một ngày bị nhiễm phong hàn

Không khỏi cười khổ

Lạc Thuấn Thần ở một bên, đưa tới chén nước cho nàng: "Nàng đã phát sốt ba ngày ba đêm, nếu như bệnh tình của nàng không thuyên giảm, ta còn tính toán muốn đưa nàng đi tuyết mạch, cho nhiệt độ của nàng mát lên"

"Ba ngày?"

Qúy Như Yên giật mình không nhỏ, nàng còn phát sốt đến ba ngày

"Ân, nàng yên tâm, chuyện nàng muốn làm, ta đã thay nàng an bài ổn thỏa, Tĩnh phi ở trong cung bình an, hiện tại chỉ cần đợi tháng mười tuyển tú, từ đây đến ngày tuyển tú chỉ còn thời gian bảy ngày"

"Tin tức hộ quốc công chết, đã truyền đi chưa"

"Đã truyền đi rồi, thánh thượng đã hạ lệnh hậu táng"

"Cốc hoàng hậu có hành động gì không?"

Lạc Thuấn Thần lắc lắc đầu: "Nàng không có hành động gì, nhưng lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn gần đây bí mật liên lạc cùng rất nhiều võ tướng, trong đó có Chung Bỉ Hòe"

Qúy Như Yên vẻ mặt khó hiểu: "Chung Bỉ Hòe?"

Thấy vẻ mặt của nàng như vậy, Lạc Thuấn Thần ở một bên hảo tâm giải thích: "Là đệ đệ của Chung thị lang, Chung Bỉ Hòe là tướng lĩnh ở Thịnh kinh, trong tay nắm năm vạn cấm vệ quân"

"Thì ra là vậy, ngươi nghĩ Cốc hoàng hậu muốn làm cái gì?"

Lạc Thuấn Thần vừa bực mình, vừa buồn cười nhìn nàng: "Nàng là đang hạ thấp năng lực của ta sao? Cốc hoàng hậu nàng ta muốn làm cái gì, chẳng nhẽ nàng không biết!"

Qúy Như Yên lè lưỡi, biểu hiện trêu chọc: "Ta nghĩ nàng chưa chắc sẽ như chúng ta nghĩ"

Lạc Thuấn Thần cười xấu xa: "Cốc hoàng hậu muốn bức vua thoái vị, nàng chỉ còn con đường này có thể đi. Mất đi ba mươi vạn đại quân, nếu như nàng không phản kích, thánh thượng nhất định sẽ không cho lục hoàng tử ngồi vào long ỷ kia"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.