Chương trước
Chương sau
Quý Như Yên sắc mặt khốn quẫn một chút: "Đã quên ăn, ngươi cũng ăn một chút đi"

Nói xong, nàng không chút cố kỵ nào, cầm đũa ăn

Một bàn ba người, ba tâm tư khác nhau

Qúy Như Yên chỉ nghĩ đến muốn lấp đầy bụng, Lạc Thuấn Thần cẩn thận gắp thức ăn cho nàng, còn Ngọc lão gia thì thấp thỏm lo âu

Ăn được một nửa thì Ngọc Tiểu Long trở về

Qúy Như Yên thấy hắn trở về liền chỉ thức ăn trên bàn: "Cái gì cũng đừng nói, ăn trước đã"

"Được"

Ngọc Tiểu Long đối với nàng vô cùng kính cẩn, điều này làm cho Ngọc lão gia thập phần khó hiểu

Nhưng Ngọc lão gia vẫn im lặng không hỏi tại sao, cùng đứa con ngồi xuống bàn ăn

Chờ sau khi ăn xong, Lạc Thuấn Thần đã pha trà xong, cấp ba người bọn họ mỗi người một ly

"Ngọc tướng quân, thỉnh!"

Lạc Thuấn Thần mỉm cười, ở bên ý bảo bọn họ uống trà

Ngọc Tiểu Long vô cùng hào phóng nhận lấy, Qúy Như Yên ngửi thấy mùi trà rất thơm, cái miệng nhỏ nhắn liền nhếch lên

"Ân? Công phu pha trà của Thuấn Thần không tồi, Linh Tinh pha trà cũng rất tốt, về sau có cơ hội cho ngươi thử với nàng"

Qúy Như Yên cười hắc hắc, tâm tình vui vẻ

"Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi"

Lạc Thuấn Thần dùng ánh mắt cưng chiều nhìn trên người nàng

Ngọc Tiểu Long đánh giá hai người trước mặt một chút, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi

Ba người như trâu uống hết ba chén trà Lạc Thuấn Thần pha

Qúy Như Yên lên tiếng: "Ngọc tướng quân hồi tướng quân phủ trước đi, có chuyện gì ta sẽ tìm ngươi"

"Được, quận chúa! Ta đây đi trước"

Nói xong, Ngọc Tiểu Long liền mang theo Ngọc lão gia rời khỏi thuyền hoa

"Phụ thân, quận chúa là ân nhân của ta, nếu không có nàng ta đã sớm chết rồi"

Ngọc Tiểu Long thực bình tĩnh trả lời

Ngọc lão gia sửng sốt, đứa con này chỉ có Ngân Diện công tử là ân nhân, như thế nào hiện tại lại có thêm một ân nhân nữa?

Nghĩ như vậy muốn hỏi Ngọc Tiểu Long, đã thấy Ngọc Tiểu Long gật đầu

Ngọc lão gia là người thông minh, lập tức hiểu được

Khó trách rõ ràng là Ngân Diện công tử hẹn gặp mặt, người xuất hiện lại là Như Yên quận chúa

Hai người này căn bản là một người!

Ngọc lão gia nghĩ đến đây kinh ngạc thở dốc, cuối cùng cũng không nhiều lời

Đứa con này xử lý mọi chuyện rất thỏa đáng

Về phần nữ nhi trong cung, hắn là người ngoài có gấp cũng không làm được gì

Ngọc Tiểu Long đột nhiên hỏi: "Phụ thân, Nguyên Dịch gần đây thế nào?"

"Hắn mỗi ngày đều đi học, sau đó trở về đọc sách, rất chăm chỉ"

"Phụ thân, đứa nhỏ này so với Nguyên Tuấn tốt hơn nhiều"

Vừa nói đến Phù Nguyên Tuấn, Ngọc lão gia cũng nhịn không được lắc đầu, lúc trước Ngân Diện công tử mang theo Dao Quang đến Mạch thành, đứa nhỏ Nguyên Tuấn kia quá mức háo sắc cự nhiên nhìn trúng thị nữ Dao Quang bên cạnh Ngân Diện công tử, muốn Dao Quang làm sườn phi

Ngân Diện công tử vì việc này rất tức giận

Hiện giờ nghĩ đến cũng khó trách Như Yên quận chúa có cái nhìn xấu đối với Phù Nguyên Tuấn như vậy

Ngọc lão gia hít một hơi: "Đứa nhỏ Nguyên Tuấn kia bị thánh thượng điều đến vùng Tây Bắc, cũng không biết có khỏe hay không?"

Ngọc Tiểu Long thản nhiên nói: "Chỉ cần hắn an phận, tự nhiên sẽ không có việc gì".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.