Edit: Đông Vân Triều + Beta: Mặc Tầm
"Phụ hoàng! Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người chỉ có Cửu đệ, chưa từng có qua ta?"
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn độtnhiên quay Thánh thượng ôn lại chuyện cũ, giọng nói có chút khác thường, "Không biết phụ hoàng có còn nhớ rõ, năm kia, triều đại Nam Minh có đưa tới trân bảo ngọc trai, căn bản phụ hoàng không hỏi huynh đệ chúng ta có muốn hay không, đã trực tiếp mang đến cung Khải Tường hỏi Cửu đệ. Chỉ khi Cửu đệ không thích, người mới hỏi tới chúng ta! Chẳng nhẽ phụ hoàng không biết, người đối đãi với các con mình, đều phân biệt nặng nhẹ rõ ràng đó sao? Mấy người chúng nhi thần, chỉ toàn nhặt đồ Cửu đệ không cần, mới tới lượt thứ mình muốn!”
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên bị nhi tử vừa nói như vậy, cố nhớ lại sự việc năm đó, đại để là khi Nguyên Chiêu được năm tuổi.
Khi đó, hắn quả thật đúng là đối xử bất công với Nguyên Chiêu, vì vậy cái gì tốt đều muốn cho hắn tất.
Nhưng hắn thật không ngờ, là hắn đã khiến những đứa con khác của mình còn chịu nhiều thương tổn hơn.
Cốc Hoàng hậu ở một bên nghe, nhi tử năm đó bị ủy khuất, cầm ngọc trai của triều đại Nam Minh chạy đếncung Mẫu Đơn, òa khóc nức nở.
Chính bản thân nàng cũng đau đớn khôn cùng, người ta nói, Mình làm thì lòng của cũng là trận trận đau đớn, mọi người nói, nếu muốn một nhà an bình thì phải đối xử công bằng, bất thiên bất ỷ. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-quy-nu-cung-chieu-that-hoang-phi/2210719/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.