Chương trước
Chương sau
“Lãnh Liên, ngươi mau tới nói.”

Bùi Khê phân phó thị tỳ phía sau.

Lãnh Liên cúi đầu, đứng ở trước mặt mọi người, nhấn rõ ràng từng chữ:

“Mười sáu năm trước, Quý phủ Thiên Sương phu nhân sinh non, gả cho Quý Đông Minh đại nhân thời gian đã mang thai cốt nhục của chủ công, vì vậy gả nhập Quý phủ bảy tháng, liền sinh hạ Như Yên tiểu thư. Lúc đó, nô tỳ dùng tên giả Vì Ý Liên, ở Quý Phủ lấy thân phận mama theo hầu bên người Thiên Sương phu nhân.”

Lời của nàng, như một khối đá lớn, ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy rung động khổng lồ trong hồ.

Càng khiến cho Quý Như Yên buồn cười chính là phua nhân Trấn Bắc hầu Bùi Nguyệt vào lúc này lại giả bộ quan sát Lãnh Liên “Ngươi vừa nói như thế, bổn phu nhân quả thật đã từng gặp ngươi ở Quý phủ.”

Trong cung cũng có không ít quý phụ, từng cùng Quý Đông Minh có quan hệ bệnh nhân thầy thuốc, có chút cũng sẽ yên lặng tới Quý phủ cầu y, còn thật sự có người làm chứng.

Phu nhân Trấn Bắc hầu nói rất đúng, ta ở Quý phủ từng gặp qua nàng một lần, thảo nào thấy quen mặt.”

“Ta lại từng gặp nàng ở tiệm thuốc nhà họ Lý, à, ta nhớ ra rồi, lần đó nàn tới tiệm thuốc lấy chính là thuốc trợ sinh”.

“Thuốc trợ sinh?”

“Ngươi đã quên, lần đó cũng là ngươi bồi ta cùng đi đến tiệm thuốc Lý lấy thuốc bổ.”

“À, thật có việc này nha, còn là lão phu nhân tướng quân ngươi có trí nhớ thật tốt.”

“Đâu, đâu.”

“….”

Nhắc tới thuốc trợ sinh, trong lúc nhất thời, mọi người ánh mắt đều rơi lên người Quý Như Yên.

Qua lại ở giữa Bùi Khê, đảo quanh, cẩn thận manh mối thời gian, rất dễ có thể phát hiện bọn họ hai người kỳ thật có một chút chỗ tương tự.

Nói thí dụ như, khuôn mặt kia.

Phát hiện này, để bọn họ âm thầm liên tưởng tới.

Quý Như Yên thì nhìn nhìn Bùi Khê “Ngươi chỉ có thể đưa ra những chứng cứ như thế này sao?”

Bùi Khê mỉm cười, trên mặt đều là nụ cười đắc ý.

“Như Yên, trước khi ngươi sinh ra trước đây, Thiên Sương cùng với ta lưỡng tình tương duyệt, ngươi thật là nữ nhi của ta.”

Quý Như Yên lành lạnh liếc nhìn hắn một cái.

“Lời này cũng nói được, có hay chăng có phần quá sớm rồi. Ở thời gian ngươi cấp những chứng cứ này, ta cũng mang những người chứng kiến vào,”

Quý Như Yên không hề nhìn Bùi Khê, ngược lại hướng thái tử Nguyên Chiêu chắp tay.

“Thái tử ở trên cao, Như Yên muốn mời mấy người cùng Quý phủ có trực tiếp quan hệ tiến vào làm chứng, không biết thái tử có đồng ý cho nhân chứng tiến vào?”

“Cho truyền”.

Nguyên Chiêu cũng là hướng về Quý Như Yên, nàng không muốn nhận phụ thân, hắn đương nhiên giúp nàng.

Tĩnh phi lúc này lại khó xử nhìn Quý Như Yên, hết nhìn Như Yên lại nhìn Bùi Khê, cuối cùng vẫn là bảo trì miệng không nói,

Trong lúc Dao Quang đem theo hai người tiến vào, khiến nhiều người rớt mắt kinh hãi, thậm chí vừa thấy người làm chứng đảo hít một hơi.

“Triệu thúc? Quách Tử Đệ?”

Không sai, người đi tới, chính là hai người Triệu thúc và Quách Tử Đệ.

Triệu thúc, là Quý gia quản gia, có thể nói là tâm phúc của Quý Đông Minh, về sau có một đoạn thời gian biến mất ở nội thành Thịnh kinh, mỗi một người đều nghĩ rằng hắn là bị giết người bịt miệng.

Quách Tử Đệ lại là Quách thị bà con xa với vợ thứ của Quý Đông Minh, lúc trước hai gian cửa hàng náo nhai lý, đều do Quách Tử Đệ làm chưởng quầy, này trong kinh thành các quý phụ, cái nào chưa từng thấy qua Quách Tử Đệ?

Trong lúc nhất thời, từng người một cả kinh nhìn hai người bọn họ như gặp quỷ.

Quý Như Yên lại hướng Triệu thúc gật đầu.

“Triệu thúc, ngươi tới nói một chút, ta rốt cuộc có phải hay không đại tiểu thư chính thất Quý phủ?”

Triệu thúc trung niên lão tráng, mặt mày hồng hào, nhìn ra được cuộc sống của hắn phi thường không tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.