Edit: haquynh1812
Beta: Mạn Nguyệt
Những năm gần đây, Quý Đồng ngày càng bất trị, mỗi lần thua cuộc, thiếu nợ, lại cho người về phủ lấy. Nhiều năm như vậy, trong phủ thu vào bao nhiêu đều nộp toàn bộ cho sòng bạc.
Trước kia còn Quý Đông Minh, ít nhiều ông ta còn trợ giúp. Nhưng ông ta đã không còn, khoản nợ lớn như vậy, lấy ở đâu ra?
“Khiến nó tàn phế? Có thể đổi cách khác không?”
Lão phu nhân đau ốm hỏi Quý Như Yên, chứng tỏ bà động tâm.
Quý Như Yên mỉm cười, giọng nói lạnh như đao: “Có! Chặt tay ông ta! Để cho ông ta nếm thử cảm giác mất đi bàn tay, người có đầy đủ chân tay, đôi khi còn không bằng người tàn tật! Nếu sống không bằng phế vật, chi bằng cho ông ta nếm thử cảm giác làm phế vật.”
Lão phu nhân hít một hơi, không ngờ biện pháp của Quý Như Yên tàn nhẫn như vậy.
Thấy bà do dự, Quý Như Yên vuốt ve chiếc vòng trang sức bên hông: “Tổ mẫu, thứ cho Như Yên nói nhiều. Quý Đông đã bất trị, sau này người còn phải dưỡng lão, tuyệt đối không thể chờ dựa vào ông ta. Người có thể dựa vào Quý Tu Văn, nếu ta nhớ không lầm, hắn đang là đệ tử trong thư viện Thái Sơn. Chỉ cần hắn cố gắng, chung quy sẽ có một ngày nổi bật. Nếu để cho người ta nói cha của hắn là dân cờ bạc, tổ mẫu cảm thấy mặt hắn còn ngẩng đầu làm người được sao?”
Lão phu nhân Trương thị giật mình, một lúc lâu sau vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-quy-nu-cung-chieu-that-hoang-phi/2210647/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.