Chương trước
Chương sau
Edit: Đông Vân Triều + Beta: Phong Hàn Nguyệt

Quý Như Yên nói, khiến thất cữu mẫu Dư thị lập tức lệ nóng doanh tròng, cầm mười lượng vàng, còn muốn trả lại cho Quý Như Yên, "Coi như là mua quần áo, cũng không cần dùng nhiều như vậy."

"Thất cữu mẫu, người đối đãi vớii Như Yên và Tuyết Nhi tốt như thế nào, Như Yên biết hết. Con đi rồi, người phải chiếu cố chính mình thật tốt, cái này để mua những thứ cần thiết. Nếu không đủ, người đến phủ Tướng quân tìm con. Chỉ là chớ để người khác biết được, miễn cho những phiền phức."

"Thất cữu mẫu hiểu rồi, tại đây trước tiên cảm ơn ngươi."

"Con phải đi rồi, ngày mai con sẽ đưa Tuyết Nhi đến thăm mọi người."

"Được, được!"

Thất cữu mẫu Dư thị đốt đèn lồng, tiễn Quý Như Yên đi ra.

Quý Như Yên cầm đèn lồng của mình, để thất cữu mẫu Dư thị trở lại chiếu cố thất cữu cữu, một thân một mình ôm hộp gỗ dài về nơi ở.

Các lão tiền bối, các vị di nương đời trước trong phủ đều đã mất, thất cữu cữu cũng ngày càng sống chật vật hơn.

Mỗi tháng đều do Đại cữu cữu cho bọn họ ba mươi lượng để sống, bởi vì thất cữu cữu bệnh nặng quấn thân, cái gì cũng không làm được. Cuộc sống sinh hoạt cũng không có cái gì phát sinh, cữu cữu còn làm quản sự ở hiệu thuốc, dù thế nào, tiền kiếm được một tháng cũng được một trăm lượng.

Có thể nói, trong chư vị cữu cữu, thất cữu cữu là khổ nhất, còn phải thỉnh thoảng xem bệnh, uống thuốc bổ thân, tuy nói Phượng gia buôn bán dược liệu, nhưng phí đại phu chẩn bệnh cũng không phải không cần trả?

Vì vậy, nhiều năm qua, thất cữu cữu nhưng thật ra nửa điểm cũng không có dành dụm được gì.

Mặc dù không chết đói, nhưng là tuyệt đối không giàu nổi, một ngày rời khỏi phủ Phượng Thiên, hai vợ chồng tuyệt đối phải chết đói đầu đường xó chợ.

Về tới sân của mình, Phượng Như Tuyết tiến lên đón, "Tỷ tỷ, ngươi đi thăm thất cữu cữu nơi nào, sao không mang theo Tuyết Nhi?"

"Chỉ là đi bàn bạc một số chuyện, có ngươi ở đó, thất cữu mẫu sẽ không chịu nhận bạc của ta."

"Ồ. Được rồi, Y Ni biểu tỷ nói, nàng thêu giày cho Tuyết Nhi, tỷ tỷ ngươi xem, nhìn có được hay không?"

Nói, Phượng Như Tuyết đã kéo quần của mình, lộ ra hai chân nha.

Quý Như Yên liếc mắt liền thấy được đôi giày màu xanh thanh nhã, như là chồi non mùa xuân, thập phần có hướng khí.

Chỉ là, đôi giày này nửa điểm hoa văn cũng không có.

Quý Như Yên không khỏi có chút buồn cười, "Y Ni biểu tỷ chỉ làm cho ngươi giày này? Thậm chí ngay cả đóa hoa cũng không thêu cho ngươi?"

Phượng Như Tuyết bĩu môi, "Tỷ tỷ, ta mới không cần Y Ni biểu tỷ tú hoa đó! Lần trước ngươi chưa thấy đâu, đại cữu mẫu để Y Ni biểu tỷ thêu uyên ương, quả thực như gà mái, đại cữu mẫu lúc đó đã tức giận đến mức đánh biểu tỷ đó."

A?

Uyên ương thêu thành gà mái?

Quý Như Yên không khỏi co rút khóe miệng, nói như vậy, công phu thêu thùa của Y Ni biểu muội cũng không thể đem ra thi triển được a.

Thảo nào đại cữu cữu lại lo lắng việc hôn nhân của Y Ni biểu muội đến như vậy.

Mỗi ngày vũ đao lộng kiếm, nữ hồng cũng không biết, nếu gả cho người khác làm vợ? Nam nhân nhà ai dám lấy?

Bất quá, nàng ta cũng rất giống nàng, cái gì thêu thùa may vá đều không hiểu, bất quá, nói đến dùng ngân châm, cũng chỉ hiểu được cách châm người.

"Tỷ tỷ, năm nay chúng ta đón giao thừa ở chỗ này sao?"

Phượng Như Tuyết ngây thơ hồn nhiên hỏi.

"Ừ, sau đó phải sinh sống chỗ này, ngươi thích không?"

"Thích! Nơi này có tuyết, Mân Thanh trấn không có đại tuyết, ta không thích."

Quỷ nha đầu này, cư nhiên ghét bỏ Mân Thanh trấn.

Quý Như Yên xoa xoa đầu nàng, "Ta biết rồi, vậy ngươi đi trước chuẩn bị rửa mặt, nhanh lên giường nghỉ ngơi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.