Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đông Vân Triều

Tử Trúc trưởng lão giải thích, "Không phải sợ tặng lễ, mà là lão phu ngày mai sẽ phải đi, quay về Diễm Tông! Ngươi hoàn thành nguyện vọng của hắn, đem tên tiểu sư muội này vào tông môn, ngày khác các ngươi quay về tông môn, cũng không đến mức không người biết."

"Vậy chuyện này làm phiền trưởng lão rồi, ta sẽ không trở về!"

Sở Lam Thiêm nói, khỏi phải nói có bao nhiêu đắc ý.

Tử Trúc trưởng lão sao lại không biết tâm tư của Tiểu Sở Tử này, chắc chắn là mượn cớ có thể không trở về tông môn, phải trở về Chu Tước Cốc.

Ba người hàn huyên vài câu, Quý Như Yên chờ hơn một canh giờ, lúc này mới rời đi.

Lúc rời đi, Tử Trúc trưởng lão đưa cho Quý Như Yên một lệnh bài Tử Trúc nho nhỏ, mặt trên có khắc một ngọn lửa, lão đầu nói cho nàng biết, nếu nàng đến Diễm Tông, đưa lệnh bài này ra là có thể vào.

Quý Như Yên không cự tuyệt, thẳng thắn nhận lấy.

Rời khỏi cửa hàng vô danh, Quý Như Yên lúc này mới hỏi nghi ngờ trong lòng, "Sư huynh, võ thuật của Tử Trúc trưởng lão đã đạt đến cảnh giới nào rồi?"

"Ngươi cứ nói đi? Trưởng lão không họ Tử, mà là họ Trúc. Diễm Tông có bảy vị trưởng lão, đều lấy họ Tử mà xưng hô."

Đây là lần đầu tiên Sở Lam Thiên hướng nàng nói về Diễm Tông, Quý Như Yên nghe được thì trừng mắt, đều họ Tử ở đầu?

Tử Sắc, ở trong võ thuật, đó là võ hoàng cảnh giới.

Đây chính là có mười vạn người tu luyện, chỉ có mười nhân tài năng tu luyện tới cảnh giới đó!

Thế nhưng Diễm Tông lại có bảy võ hoàng cảnh giới trưởng lão!

Thực lực này, thật sự đáng sợ!

Quý Như Yên nghĩ tới đây, không khỏi sợ, may là Tử Trúc lão đầu cũng biết qua nàng, cũng không trách cứ nàng.

Nếu đối phương là một quỷ hẹp hòi, một ngày tức giận động chân hỏa, nàng đã sớm chết rồi.

Nàng chỉ là võ thánh cảnh giới, Tử Trúc lão đầu đã sớm là võ hoàng cảnh giới, khoảng cách hơn kém nhau là không thể so sánh.

Lấy một thí dụ, người mới học chỉ cần có thể đem nội lực hóa thành khí đấu người, xưng là võ sĩ.

Mười vạn người học võ, trong đó sản sinh tám vạn võ sĩ, năm vạn võ sử, tam vạn võ tướng, năm nghìn võ suất, một nghìn võ thần, năm trăm võ thánh, mười võ hoàng!

Tử Trúc lão đầu tu luyện tới võ hoàng, đó chính là một trong mười người đứng đầu!

Tu luyện độ khó càng lớn, cũng có nghĩa là thực lực càng cường đại!

Một võ hoàng, lấy một địch năm mươi võ thánh, một trăm võ thần, năm trăm võ suất, ba nghìn võ tướng, năm nghìn võ sử, tám ngàn một võ sĩ!

Nếu Tử Trúc lão đầu cố tình sát hại Quý Như Yên, tuyệt đối dễ dàng, không có chút áp lực nào!

Về phần võ hoàng cảnh giới còn có xưng hô khác nhau, Quý Như Yên không biết, nhưng trong lòng có một loại thanh âm nói cho nàng biết, có!

Sở Lam Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Như Yên đột nhiên trở nên trắng bệch, cũng biết là nàng bị hù dọa, "Tiểu sư muội, có đúng hay không nghĩ trưởng lão rất tuyệt với?"

"Đương nhiên! Võ hoàng cảnh giới, đối với Thanh Loan đại lục mà nói, tuyệt đối là bậc chí tôn!"

Quý Như Yên liếc hắn một cái, tức giận nói.

Sở Lam Thiên mỉm cười, "Đối với Thanh Loan đại lục mà nói, võ hoàng cảnh giới, đúng là bậc chí tôn. Thế nhưng ở Đấu Hoàng đại lục trước kia mà nói, võ hoàng chỉ là thái điểu*."

*thái điểu: tay mơ.

Cái gì?

Võ hoàng cảnh giới là thái điểu?

Quý Như Yên có chút kinh hãi, đó là loại đại lục gì, vì sao nàng lại có cảm giác mình đã đến lộn chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.