Chương trước
Chương sau
Edit + beta: haquynh1812

Lão tướng quân mình cười: “Chúng ta chờ hắn dưới chân Cổ Thú sơn mạch đi, chỉ cần hắn tới nơi là có thể gặp.”

“Ý kiến của ông ngoại rất hay, chúng ta chờ hắn dưới chân núi đi.”

Lạc Thuấn Thần gật đầu tán thành.

Quý Như Yên tựnhiên không có lý do để cự tuyệt cũng theo chân bọn họ tới Cổ Thú sơn mạch.

Hơn trăm võ tướng tiến vào, hoàn toàn phải nhờ vào năng lực để lấy được thành tích.

Thiên Cốc là nơi nguy hiểm nhất Cổ Thú sơn mạch.

Nơi này khe sâu, rừng rậm, rất nhiều độc vật.

Quý Như Yên không hiểu những thứ này, tất cả đều nghe theo lão tướng quân.

Ba người đứng dưới chân núi, đợi cả canh giờ mới thấy Tích Tiểu Mộng phong trần chạy tới.

Cùng đồng hành có có Mễ Nhi.

Hai người bọn họ vừa thấy Lạc Thuấn Thần liền tiếp đón: “Điện hạ, lão tướng quân, để cho các ngươi chờ lâu.”

Lão tướng quân lắc đầu: “Ngươi gặp chuyện gì?”

“Khiến lão tướng quân lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ. Tiểu Mộng không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”

Tích Tiểu Mộng cười, tỏ vẻ chính mình không sao.

Không thể cưỡi ngựa vào Cổ Thú sơn mạch, tất cả đều phải đi bộ.

Vừa vào núi tiểu tử kia đã nhào ra khỏi lòng Quý Như Yên chạy thẳng về phía trước, cách bọn họ không xa.

Quý Như Yên cũng lười cản nó, tiểu gia hỏa này tử Cổ Thú đi ra, rốt cuộc là cổ thú gì, nàng cũng không rõ lắm.

Tích Tiểu Mộng đột nhiên đi tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Như Yên, có thể giúp ta một chuyện được không?”

Quý Như Yên nhíu mày nhìn xung qaunh, thấy lão tướng quân đã bị Lạc Thuấn Thần kéo đi đâu đó.

Còn Mễ Nhĩ đang nhìn tiểu tử kia, gọi nó tiểu tham ăn, nhắc nó đừng chạy quá xa.

Nghĩ tới Tích Tiểu Mộng xem xét thời cơ chuẩn, mới nói chuyện với nàng.

“Chuyện gì?”

“Giúp ta giết nhị điện hạ Lạc Tinh Huy trong Cổ Thú.”

Quý Như Yên mặt không đổi sắc, u ám nhìn hắn.

Tích Tiểu Mộng trộm nhìn Lạc Thuấn Thần, thấy hắn không chú ý bên này mới bạo gan nói: “Nhị điện hạ là con cả của đức phi, lần này hắn tới Cổ Thú chính vì muốn giết lão tướng quân đoạt lấy năm mươi vạn binh quyền. Nếu chúng ta không ra tay, chẳng lẽ chờ lão tướng quân bị thương mới phản kích sao?”

Quý Như Yên lười biếng nói: “Điện hạ biết chuyện này sao?”

“Biết!”

“Vậy chàng nói thế nào?”

“Điện hạ nói án binh bất động.”

Nói tới đây Tích Tiểu Mộng xiết chặt tay.

Án binh bất động khác nào chịu đựng để cho người ta đánh.

Quý Như Yên vuốt mũi, thản nhiên nói: “Nếu điện hạ đã an bài, tự nhiên có dụng ý của chàng, ngươi tìm ta cũng chỉ tốn nước bọt thôi.”

“Như Yên! Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn lão tướng quân.”

Hắn rối loạn, nói chuyện không rõ ràng.

Quý Như Yên cắt ngang lời hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ ông ngoại đang ở cạnh chúng ta! Người sẽ không có bất cứ chuyện gì!”

Bị Quý Như Yên quát, Tích Tiểu Mộng rốt cuộc cũng dần tỉnh táo lại.

Không biết từ lúc nào Lạc Thuấn Thần đã tới bên cạnh bọn họ, khóe miệng hắn cứng rắt, khuôn mặt tuấn mỹ như dao cắt tỏa ra hơi thở xa cách: “Tích Tiểu Mộng, ngươi đi quá xa rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.