Chương trước
Chương sau
Edit + beta: haquynh1812

“Hoàng thượng! Đây chính là quả ngũ độc?” 

Bạch Võ hầu nghi ngờ nhìn quả trái cây hình tròn, toả ra ánh sáng như thuỷ tinh màu vàng, rất mỹ lệ. 

Cao Hoà khom người, nịt nọt giải thích. 

Tuổi tác của hắn xấp xỉ với Hiên đế, bởi vì từ khi bẩy tuổi đã tịnh thân đi theo Hiên đế.

Tới khi Hiên đế đăng cơ, không định đổi người, trách nhiệm nặng nề vẫn đặt lên vai hắn. 

Đi theo Hiên đế mấy chục năm, ánh mắt hắn không kém, có thể nhìn ra trong tay Hiên đế chính là quả ngũ độc. 

“Không phải quả ngũ độc có màu đỏ sao? Thế nào lại có màu vàng?” 

Bạch Võ hầu mãi thiếu hiểu biết, nói ra nghi ngờ trong lòng mình. 

Hiên đế cười yếu ớt: “Quả ngũ độc lúc chưa chín có màu đen, khi chín sẽ có màu hồng, qua trăm năm sẽ biến thành màu vàng.” 

Tông Chu hầu đứng dậy: “Vi thần xin hoàng thượng chỉ giáo, nếu đây thật sự là quả ngũ độc trăm năm, sẽ có tác dụng gì?” 

“Trong vòng năm năm, bách độc bất xâm, bách bệnh bất sinh, còn có thể điều dưỡng thân thể khoẻ mạnh.” 

Trong lòng Hiên đế kích động thốt lên. 

Vốn những võ tướng khác cũng dâng lên rất nhiều bảo bối, nhưng đó không phải là thứ ông muốn. 

Ông muốn chính là quả ngũ độc. 

Nếu có một quả ngũ độc, ông có thể làm nhiều chuyện trong vòng năm năm. 

Đúng lúc ông tuyệt vọng lại đột nhiên xuất hiện một quả ngũ độc trăm năm. 

Ông có thể không vui mừng sao? 

Hoa Hoành Phóng nhìn quả ngũ độc trăm năm mình trình lại khiến nhiều người chú ý tới như vậy. 

Trọng điểm là thất điện hạ cùng thất hoàng phi có bản lĩnh hơn người, có thể dự đoán chính xác. 

Tìm được quả ngũ độc trăm năm hiếm có, còn tặng cho ba người bọn họ, chỉ vì để bọn họ giành hạng nhất. 

Hiến đế cầm quả ngũ độc trong tay, sau đó nhìn về phía Hoa Hoành Phóng: “Trẫm tuyên bố, săn thú Cổ Thú sơn mạch năm nay, tổ của Hoa Hoành Phóng chiến thắng, đặc biệt phong thưởng, Hoa Hoành Phóng lên thất phẩm dực huy hiệu uý lên thành, Ngũ Hàn Học thăng lên bát phẩm tuyên tiết hiệu uý. Niếp Dương Văn thăng lên làm bát phẩm ngự vũ hiệu uý.” 

“Vi thần tạ ơn hoàng thượng phong thưởng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” 

Đám người Hoa Hoành Phóng vội vàng khấu đầu tạ ơn. 

Người vui nhất là Hoa Hoành Phóng, hắn vẫn luôn làm cửu phẩm tiên phong, hôm nay một bước thăng lên thất phẩm dực huy hiệu uý, đồng nghĩa sau này hắn có thể thống lĩnh ba nghìn tướng sĩ. 

Kể từ lúc này, rốt cuộc hắn có thể mang về vinh quang cho gia tộc Hoa gia, đi những bước đầu tiên. 

Quý Như Yên đứng ở bên cạnh cười nhàn nhạt, nhìn đám người Hoa Hoành Phóng kích động. 

Nàng không sợ những người này phản bội, có thể giao ra, nàng cùng Lạc Thuấn Thần hoàn toàn có năng lực lấy lại. 

Cả một buổi sáng nghe Hiên đế phong thướng, Quý Như Yên cảm thấy thật nhàm chắn. 

Đang lúc mơ màng muốn chợp mắt một lúc, không biết kẻ nào đứng ra nói: “Lần này tới Cổ Thú sơn mạch, không thấy Trấn Quốc tướng quân dâng lễ vật lên cho hoàng thượng?” 

Giọng điệu đối phương rất khiêu khích, có thể thấy không dễ chọc. 

Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy kẻ kia thấp bé, da đen, nhưng mắt sắc khiến người ta thấy khó chịu. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.