Chương trước
Chương sau
Edit: Mạn Nguyệt

"Ta đang tới cung Vĩnh Môn để đưa cho Hoàng thượng chút bánh ngọt, không nghĩ tới sẽ gặp được thất Hoàng phi. Nếu thất Hoàng phi không ngại tay nghề của ta kém cỏi thì mời nếm thử một chút!"

Văn Tần hết sức lấy lòng, Quý Như Yên nhíu nhíu mày, miệng của nàng rất kén đồ ăn đấy, không phải ai làm cũng có thể thõa mãn được nàng. Vì thế Quý Như Yên khéo léo từ chối, "Nương nương khách khí, ta không đói bụng."

Thấy nàng cự tuyệt, Văn Tần cũng không giận, nàng ta chỉ lôi kéo nàng ngồi một bên, chậm rãi đợi Hiên Đế trở về.

Hai nữ nhân ngồi ở trong phòng, không khí lặng im đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Quý Như Yên vốn đề phòng Văn Tần, nhìn bề ngoài Văn Tần rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng ta mười phần không bình tĩnh được.

Phải biết rằng hôm nay nàng ta xuất hiện tại cung vĩnh viễn môn là bị ép buộc.

Kể từ khi Tông Chu Hậu biết ngày đó trấn quốc lão tướng quân Hứa Tử Minh tiến cống cho Hiên Đế một mốn đồ ăn là thiên tuế kết thì liền sai mình phác thảo ra hình dạng của nó.

Nhưng nàng ta lại không thể nào biết được, bởi vì nàng ta chỉ là một phi tần bình thường cho dù có công sinh hạ công chúa cùng hoàng tử.

Nhưng chung quy phần vị không cao, thậm chí nàng ta cũng không được sủng ái thì làm gì có ai chú ý chứ!

Dáng vẻ Văn Tần hết sức khổ não, Quý Như Yên chỉ cần quét mắt là có thể nhìn ra, nhưng nàng cũng lười quản việc không đâu, chỉ cần Văn Tần này không nói ra nói ra yêu cầu quá đáng thì nàng vẫn sẽ giúp một chút.

Không oán không hận thì trò chuyện cũng tốt.

Quý Như Yên đợi lâu, sau đó nâng chén trà lên uống một ngụm.

Văn Tần nhìn thời gian, tính toán được Hiên Đế cũng sắp trở về rồi, những sợ mình lại không có có cơ hội, thế là nàng ta hướng Quý Như Yên hỏi, "Ta nghe nói trước đây thất Hoàng phi thường thường vào nam ra bắc, không biết ngươi có từng nghe nói qua Thiên tuế kết?"

Quý Như Yên sững sờ, lúc này mới chợt hiểu ra vấn đề, hóa ra là Tông Chu hậu lợi dụng Văn Tần để moi tin tức từ trong miệng mình. Bất quá, cái này không phải là đại sự ghê gớm, nàng gật gật đầu, "Đã thấy qua, cùng từng dùng thử, cũng nhờ phúc khí của ngoại tổ phụ mà ta mới được nếm đến hương vị của nó lúc ở Cổ Thú Sơn Mạch."

"Vậy thất Hoàng phi có thể họa lại hình dáng của Thiên tuế kết cho ta nhìn một chút không, cũng giúp ta mở mang tầm mắt về loại mỹ vị thượng đẳng này."

Văn Tần vội vàng hỏi.

Quý Như Yên nhìn nàng ta thật lâu nhưng không có trả lời.

Văn tần khỗn quẫn một hồi lâu rồi mới chậm rãi giải thích, "Ta cũng chỉ là phi tần tầm thường, do đó ta chẳng thích tham dự vào chuyện phi tần đánh nhau. Hoàng thượng không sủng ái, chỉ là gia phụ rất muốn biết hình dạng của Thiên tuế kết cho nên ta mới hỏi Hoàng phi, nếu như ta có mạo muội thì xon Hoàng phi thứ lỗi. Vậy ngươi cứ ở đây chờ Hoàng thượng, ta đi trước." Văn tần nhanh chống đứng dậy rồi rời đi ngay.

Quý Như Yên nhíu mày, Văn tần này đi nhanh như vậy làm gì nhỉ? Nhìn nàng giống phù thủy ăn thịt người lắm sao, càng nghĩ càng làm nàng thêm buồn phiền.

Hơn nữa, nàng cũng chưa nói là không giúp kia mà. Ai!

Xem ra một chút nữa mình vẽ thì phải mời tổng quản Cao Hòa phụ giúp mới được.

Đang suy nghĩ thì cung nữ ở ngoài chạy vào bẩm báo, "Hoàng thượng hồi cung!"

Quý Như Yên nhanh chóng đứng lên rồi lui sang một bên, bộ dạng quy củ chờ đợi bóng dáng kia đi vào.

Nhìn thấy thân ảnh, Quý Như Yên cuối đầu xưng thần, "Con dâu xin thỉnh an Phụ hoàng, Phụ hoàng cát tường vạn an."

Hiên Đế xoa xoa cái trán rồi lười biếng ngắm nàng một chút, "Tại sao lại tới rồi? Chuyện trẫm giao ngươi đã làm xong?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.