Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đông Vân Triều.

"Vị quý nhân này đến, cũng không có tận lực che giấu thanh âm của mình, nên ta mới có thể nghe được. Phóng Nhi à, nếu vị quý nhân này đã ra mặt mai mối cho ngươi, ngươi phải đối đãi với thê tử thật tốt, chớ phụ nàng. Địa vị thương nhân vốn không được coi trọng, nhưng ngươi cũng biết, năm đó nếu không có thương nhân được phụ thân ngươi cứu mạng, biết cha ngươi mất, đến đây báo đáp, biếu tổ mẫu năm nghìn lượng ngân phiếu, Hoa phủ này, đã sớm suy bại!"

Hoa lão phu nhân ôn tồn giảng giải, năm đó Hoa phủ mất đi trưởng tử, nếu không có thương nhân kia, một lão phụ như nàng sao có thể nuôi lớn hai đứa cháu?

Hoa Hoành Phóng gật đầu, ôm lấy Hoa lão phu nhân, "Tổ mẫu, ngươi cứ yên tâm. Phóng Nhi biết mình phải làm gì, hơn nữa đó là quý nhân của Phóng Nhi. Chỉ cần Phóng Nhi không phản bội nàng, Thất hoàng phi sẽ không bạc đãi Phóng Nhi."

Hoa lão phu nhân hiểu ý cười, "Ngươi có thể nghĩ như vậy, thật là tốt quá."

Bà cháu hai người nói chuyện với nhau vài câu, bởi vì trong phủ lễ vật thực ra không nhiều, Hoa lão phu nhân đã lo lắng tới sính lễ.

Hoa Hoành Phóng khuyên Hoa lão phu nhân đừng suy nghĩ nhiều như vậy, còn phải xem Thất hoàng phi có thuyết phục được phụ thân người ta không đã.

Đến lúc đó Hoa phủ chuẩn bị sính lễ, cũng chưa muộn.

Hoa lão phu nhân suy nghĩ một chút, tôn nhi nói cũng không sai, vì vậy cũng liền tạm thời không nhắc tới chuyện này.



Quý Như Yên về tới phủ Quốc sư, trực tiếp tìm đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu, kể chuyện ngày hôm nay rồi ra chủ ý.

"Như Yên, ý của ngươi là, Hoa phủ này chỉ có tổ tôn hai đời?"

“Đúng vậy, phụ thân của Hoa Hoành Phóng cùng mẫu thân đều mất. Nếu biểu muội gả qua đó, sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của Hoa phủ. Chỉ cần biểu muội hiếu kính Hoa lão phu nhân, cũng sẽ không bởi vì thích vũ đao lộng thương, mà bị người khác không thích."

"Cái này…"

Phượng Thiên Hữu vừa mừng vừa sợ.

Sợ chính là, Quý Như Yên lại hôn sự của nha đầu kia để ở trong lòng.

Vui chính là, nàng đã trưng cầu ý kiến đối phương, đối phương cũng có ý tán thành hôn sự này.

Phượng Thiên Hữu là một thương nhân, đời này chỉ có hai nữ nhi, hôn sự không phải lúc nào cũng tốt. Hôm nay nữ nhi rốt cục cũng có đối tượng.

Hắn biết, Như Yên không bao giờ chưa chắc chắn đã nói ra miệng, chắc là lí lịch của Hoa Hoành Phóng đã điều tra rõ ràng.

Quý Như Yên thấy thần sắc Phượng Thiên Hữu quái dị, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là ở bên đánh tiếng, "Đại cữu cữu, nếu người không thích, cũng không gấp. Để Như Yên hỏi ý biểu muội một chút, rồi từ từ bàn lại."

"Đừng! Ngày mai ngươi cùng cậu tới Hoa phủ, để đại cữu cữu xem thật kỹ Hoa Hoành Phóng này."

Phượng Thiên Hữu nghe vậy, khẩn trương nói với Quý Như Yên, nếu bỏ qua Hoa phủ tớt như vậy, hắn sao có thể an tâm gả con gái đi nơi khác?

Hơn nữa, Hoa Hoành Phóng còn là một thất phẩm giáo úy, có võ tướng làm con rể, Phượng Thiên phủ không còn lo chỗ đứng ở Thiên Độc quốc nữa.

Ý của Phượng Thiên Hữu, Quý Như Yên không rõ lắm, bất quá nếu nàng có thể mai mối được, thì sẽ đề bạt Hoa Hoành Phóng.

Đơn giản là trong ba người kia, cũng chỉ có mỗi Hoa Hoành Phóng cũng Niếp Dương Văn không phản bội bọn họ.

Ngược lại thì Ngũ Hàn Học kia, đã đồng ý lời cầu hơn của Bạch Vũ Hầu, hơn nữa Bạch Vũ Hầu còn mói được từ hắn nơi có Ngũ Độc quả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.