Chương trước
Chương sau
Edit: haquynh1812

Vừa tới cửa sân, lính canh thấy Lạc Thuấn Thần cùng Tích Tiểu Mộng tới, nhanh chóng chắp tay: “Thuộc hạ tham kiến thất điện hạ, Tích quốc sư.”

“Đứng lên đi.”

Lạc Thuấn Thần lướt qua hứn, đẩy cửa đi vào trong phòng.

Ngũ Hàn Học sa sút ngồi dưới đất, vẻ mặt như chó nhà có tang.

Lúc Lạc Thuấn Thần tiến vào, hắn nhìn thoáng qua cười nhạo: “Điện hạ tới xem ta làm trò cười sao?”

“Tay ngươi bị phế?”

“Đúng vậy.”

Ngũ Hàn Học trắng mặt, không có nửa điểm bất mãn.

Lạc Thuấn Thần đứng ở một phòng ánh mắt quét qua người hắn, giọng điệu thản nhiên: “Bắt đầu từ lúc ngươi đầu quân cho Bạch Võ hầu, bán đứng thất hoàng phi, ngươi nên nghĩ sẽ có một ngày thành ra như vậy?”

“Làm sao có thể không nghĩ, có điều, chuyện Ngũ Hàn Học đã làm, ta tuyệt không hối hận.”

Ngũ Hàn Học lạnh lùng nói: “Điện hạ sai người bắt ta về, là muốn mạng của ta sao?”

“Mạng của ngươi, trong mắt ta không đáng một cắc nào.”

Lạc Thuấn Thần mỉm cười, khinh thường.

“Một khi đã vậy, điện hạ còn bắt ta về làm gì?”

Ngũ Hàn Học tịch mịch, một lòng muốn chết.

Lạc Thuấn Thần thốt ra câu kinh ngươi: “Ta bắt ngươi về, là muốn hỏi ngươi có muốn lập công chuộc tội.”

Lời vừa thốt ra, chẳng những Ngũ Hàn Học kinh ngạc, ngay cả Tích Tiểu Mộng cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lạc Thuấn Thần.

“Thế nào? Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”

Lạc Thuấn Thần không chờ Ngũ Hàn Học trả lời, liền hỏi lại.

Ngũ Hàn Học hít một hơi thật sâu: “Điện hạ không sợ ta phản bội ngài sao?”

“Ai cũng có lòng hư vinh, nhưng trải qua hư vinh rồi mới biết cái gì đáng quý. Nếu không phạm lỗi thì phải biết sửa lỗi khi còn kịp. Bạch võ hầu đã dạy ngươi một bài học, ngươi còn chưa ngấm sao?”

Lạc Thuấn Thần cười.

Ngũ Hàn Học cụp mắt xuống suy nghĩ, trong mắt ầng ậng nước.

“Không biết điện hạ muốn thuộc hạ làm gì.”

Ngũ Hàn Học đã chuyển xưng hô từ “Ta” thành “Thuộc hạ” Biểu thị thái độ của hắn.

Lạc Thuấn Thần đạm mạc: “Tuy tay ngươi đã bị phế, nhưng thiên hạ này vẫn còn thần y có thể chữa khỏi hai tay của ngươi. Ngươi mang theo năm vạn tướng sĩ tới Đan Nhân Mai, ngươi có bằng lòng không?”

Ngũ Hàn Học sửng sốt: “Thuộc hạ còn có thể dẫn quân?”

“Ngươi chỉ cần trả lời ta, muốn hay không?”

“Thuộc hạ nguyện ý.”

Ngũ Hàn Học vội vàng trả lời.

“Vậy, vài ngày này ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa ta dẫn người tới chữa trị tay cho ngươi.”

Nói xong, Lạc Thuấn Thần xoay người rời đi.

Tích Tiểu Mộng đứng xem cả quá trình, chờ rời khỏi sân, hắn vẫn không hiểu trong hồ lô Lạc Thuấn Thần bán thuốc gì.

“Điện hạ, người cứ như vậy tha cho kẻ phản bội.”

Lạc Thuấn Thần liếc hắn: “Thế nào? Không được ah?”

“Không phải, mà vì hắn không thể tin được. Người vất vả vì hắn, hắn lại phản bội, tới lúc bị Bạch Võ hầu ghét bỏ, người lại dùng hắ?”

Tích Tiểu Mộng có trăm mối không thể giải.

Lạc Thuấn Thần than nhẹ: “Không có gì khó hiểu. Người thôi, ắt sẽ có lúc bị hấp dẫn, sau khi trải qua giáo huấn bi thảm, mới có kinh nghiệm, trở nên càng trung thành. Hơn nữa hắn có bản lĩnh, có thể tời khỏi ta bất cứ lúc nào, cũng có thể phản bội ta. Nhưng ngươi cảm thấy, nếu hắn một lần nữ phản bội, ta không có cách để trị sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.