Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đông Vân Triều.

Chuyện phát sinh ở Phượng Thiên phủ, Quý Như Yên hoàn toàn không biết.

Nàng chỉ biết hiện tại cả người đều như bị sét đánh, toàn thân đều phát ra âm thanh ầm ầm.

Trong cơ thể nàng, một dòng điện cuốn chặt lấy thân thể của chính mình, còn kém không chết!

Cắn chặt môi, mồ hôi trên trán và máu từng chút một chảy ra.

Càng khiến nàng cảm nhận được vong khí!

Nàng không thể chết ở chỗ này!

Cực kì không cam lòng, nàng cắn răng đợi thống khổ qua đi.

Để cho nàng nhịn không được làm một gan lớn quyết định, toàn thân tâm buông ra, nghênh tiếp lôi điện vậy oanh kích thân thể, để cho mình thể xác và tinh thần trở nên buông ra một điểm.

Kết quả giá vừa để xuống khai, một cái nếu như to bằng bắp đùi lớn lôi điện, đánh vào của nàng tụ tập nội lực trên đan điền!

Kim quang tán loạn, nàng toàn bộ trong óc đều xuất hiện mãn thiên sao Kim!

Đương sao Kim qua đi, nàng chỉ cảm giác mình một thân nội lực tán đi, không khỏi kinh hãi.

Đang muốn cử động, nàng lại phát hiện mình đang ở trong cơ thể!

Ở đan điền, xuất hiện một quả cầu lớn!

Hấp thu nội lực tán loạn trong cơ thể nàng, từ từ phát triển trở thành một quả bóng nhỏ.

Toàn bộ nội đan, từ màu đỏ, biến thành trắng, rồi đến vàng, lục cuối cùng thành màu lam.

Màu lam này, giống như biển rộng, liếc mắt là có thể rơi vào màu xanh nhạt trong trẻo.

Quý Như Yên còn đang chìm trong mơ hồ, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài.

Thiên Nguyệt cùng tham ăn coi chừng Quý Như Yên, thấy huyết vụ tán đi, da thịt Quý Như Yên đều trùm một tầng máu.

"Thành công!"

Thiên Nguyệt vui mừng nở nụ cười, ôm tham ăn, thần tình mang theo sung sướng.

Không sai!

Nàng tiêu hao lớn như vậy nội lực, chính là vì trừ khử tạp chất trong thân thể Quý Như Yên, chỉ sợ thất bại trong gang tấc.

Trước đây sư phụ chỉ nói qua biện pháp này cho nên đây cũng là lần đầu tiên nàng làm, cũng sợ Quý Như Yên không chịu được, dù sao quá trình này quá mức đau đớn, cần phải tâm tính cứng cỏi người, mới có thể thành công khứ trừ.

Lúc Quý Như Yên mở hai mắt ra, khóe miệng cũng đang mang theo tiếu ý.

Đứng dậy, hướng Thiên Nguyệt đi tới, quỳ trước mặt nàng, "Ngoại tổ mẫu, cảm tạ ngài đã thành toàn! Như Yên khắc ghi ân tình của ngài!"

"Đứa trẻ ngoan, mau đứng lên. Trước nên tắm rửa cẩn thận, ngày mai trò chuyện tiếp. Ta cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi."

Thiên Nguyệt đỡ nàng đứng lên, khuyên lơn.

Quý Như Yên gật đầu, sắc trời quả thực đã muộn, trăng đã lên cao quá nửa.

Giờ là giờ sửu canh ba.

"Ngoại tổ mẫu sớm nghỉ ngơi một chút, trưa mai, ta trở lại thỉnh an ngài."

"Ừ. Đi đi!"

Thiên Nguyệt khoát tay áo, cười quay về nội thất.

Quý Như Yên ra khỏi viện, lúc về đến phòng, phát hiện Lạc Thuấn Thần còn thức, "Chàng sao còn chưa ngủ a?"

"Chờ nàng."

Hai chữ, rất bình thường.

Lại làm cho Quý Như Yên có loại cảm giác muốn rơi lệ, đời trước nàng là cô nhi, không dễ dàng chấp nhận tình cảm của mình, cũng không biết thế nào là ái tình.

Mà hai chữ nàycủa Lạc Thuấn Thần, chờ nàng.

Khiến nàng có loại cảm giức như được người khác bảo vệ!

Hít một hơi thật sâu, tránh được ánh mắt dò xét của hắn, "Ta đã trở về, chàng sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.