Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Mạn Nguyệt

"Ha ha, muốn biết thật sao? Để ta cho chàng xem mẫu một lần."

Nói xong, từ trong rương Quý Như Yên cầm một cái Gia Cát Thần Nỏ, an bài mũi tên nhọn, lò xo hảo hạng, quay về hướng tường đá bắn ra."

Phốc phốc phốc! Mười hai ai mũi tên bằng thiếc cùng lúc bay ra ngoài. Thậm chí bởi vì sức mạnh quá lớn mà nó để lại mười hai cái hố đen trên tường.

Lạc Thuấn Thần vừa thấy được tình huống như vậy thì không khỏi kinh ngạc.

Vật này thật quá lợi hại.

Hắn đi tới mặt tường, quan sát mười hai cái hố đen, phát hiện mũi tên còn cắm trên tường, tên đã chạm vào tường một hai phần, hay nói cách khác tên này đã xuyên tường.

Tường đá này dày bao nhiêu, Lạc Thuấn Thần đương nhiên biết rất rõ ràng.

Bởi vì khi xây dựng tòa nhà ở Đan Nhân Nhai, trấn quốc lão tướng quân Hứa Tử Minh đã tự mình giám công hoàn thành. Đá này có bề dày là một mét, trong khí đó đã dùng loại đá Hoa Cương rắn chắc nhất mà xây nên.

Quý Như Yên thấy Lạc Thuấn Thần ngẩn người tại đó, không khỏi nở nụ cười, "Thế nào? Gia Cát Thần Nỏ lợi hại không!"

"Xác thực lợi hại. Nếu như để kỳ binh nắm giữ nó thì tuyệt đối sẽ là ác mộng với các nước khác." Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, tán thưởng một câu.

Quý Như Yên thần bí nở nụ cười, "Làm sao chàng biết kỳ binh này không phải là người của chàng chứ!"

"Ý của nàng là để cho 500 võ soái sử dụng Gia Cát Thần Nỏ?"

Lạc Thuấn Thần sáng mắt lên, trong con ngươi mang theo hi vọng, lửa bên trong cháy lên càng mãnh liệt.

Quý Như Yên cười yếu ớt, "Không sai! Không chỉ như thế, ta cũng sẽ cho 80 người trong sát tinh lực dùng, do đó tiểu đội sử dụng Gia Cát Thần Nỏ là 580 người."

"Ý tứ của nương tử là muốn lập một tiểu đội để đánh úp bất ngờ sao?" Lạc Thuấn Thần đã lĩnh ngộ ý nàng trong tức khắc.

"Ừm."

Lạc Thuấn Thần đập một chưởng vào tường, trên vách chấn động, sau đó rút ra mười hai mũi tên, một lúc sau hắn nói với Quý Như Yên, "Chế tạo thứ này không dễ, e là rất khó để chế tạo nhiều."

"Phải, vì vậy khi bắn tên ra thì phải thu lại được. Cho nên đội võ cảnh kỳ binh này phải có cảnh giới tương đối cao, bằng không khi hao tổn lớn thì ta cũng không thể đảm bảo được."

Quý Như Yên thẳng thắn nói ra tác hại Gia Cát Thần Nỏ.

Gia Cát Thần Nỏ có thể tập kích bất ngờ, nhưng chi phí cao, không thể sử dụng số lượng lớn.

Vì thế, tốt nhất là võ soái cảnh giới người sử dụng, mới có thể bảo đảm đầu nhập tài chính sẽ không lãng phí.

Lạc Thuấn Thần thu lại tên rồi đưa cho Quý Như Yên, "Có lẽ khi chúng ta đi Bồ Đề Quốc sẽ có thu hoạch không chừng."

"Tại sao chàng nói như vậy?"

"Ngoại tổ phụ nói rồi, những năm này Bồ Đề Quốc không phải dễ chịu gì. Nếu muốn sống qua khó khăn thì phải dựa vào Mỗ quốc, trở thành nước phụ thuộc vào đế quốc lớn mới có thể tồn tại."

Quý Như Yên hơi kinh ngạc, "Chẳng lẽ là Hồng Vũ sao?"

"Nàng cũng nghe thấy?"

"Ta nghe từ miệng của ngoại tổ mẫu Thiên Nguyệt, bà ấy nói thời tiết Bồ Đề Quốc rất quái dị, những năm gần đây vẫn luôn xuất hiện mưa đỏ chứa độc. Tại Bồ Đề Quốc, những người đó đều phải đạt tới cảnh giới võ soái, nhưng cả đời không cách nào đột phá võ soái, dó đó có thể nói nó có liên quan đến hiện tượng kì lạ đó.

Lạc Thuấn Thần hơi híp híp mắt, "Vậy lúc chúng ta đi Bồ Đề quốc phải chuẩn bị chu toàn một chút."

"Vừa rồi Vô Tình cầm cái bao, đó là thủ cấp của Ám Nô sao?"

"Ừm."

Quý Như Yên nghe vậy, chỉ âm thầm thở dài một tiếng, không hề nói gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.