“Chuyện này đã qua, cứ cho nó qua đi. Các vị tại các nơi ở Giang Châu kinh doanh nhiều năm, làm sao để giữ vững Giang Châu, các vị cần phải tự suy nghĩ lấy?” 
Giang Châu Trương Đạo Sơ, lập tức tiến lên chắp tay. 
“Thiếu chủ, Từ gia Giang Châu chính là đầu lĩnh của Giang Châu, thuôc hạ thuộc Từ gia đông đảo, tại Giang Châu cũng được nhiều người ủng hộ! Nếu như Thiếu chủ có thể hàng phục người này, lấy Giang Châu dễ như trở bàn tay!” 
“Từ gia?” 
Lăng Việt trầm tư một lát. 
“Hắn ở nơi nào?” 
“Hồi Thiếu chủ, mấy ngày nay Từ gia không ở tại Giang Châu, tựa hồ… đi Tây Bắc.” 
Lời vừa nói ra, lúc này bầu không khí bên trong Tụ Hiền sảnh có chút khác biệt. 
“Lại là Không Động sao? Có chút thú vị. Đợi hắn trở về thông báo cho ta.” 
“Tuân mệnh.” 
“Tất cả giải tán đi, thời điểm thu phục được Giang Châu, ta lại mời các vị ăn mừng.” 
“Chúc thiếu chủ sống thọ ngang trời đất, con đường thành tựu rộng mở thành công!” 
… 
Mọi người cung tiễn Lăng Việt rời đi, nhưng khi đến cửa chính, Hoa Hồng Đen tiến lên hơi hơi cúi người chào hỏi nhỏ: 
“Thiếu chủ thật vất vả đến Giang Châu một chuyến, thuộc hạ cũng chưa có chiêu đãi tốt cho thiếu chủ. Tối nay Thiếu chủ nếu không có chuyện gì, có thể đi đến Giang Thành, đến chỗ của thuộc hạ giải trí một lúc?” 
“Giang Thành sao?” 
Lăng Việt tự lẩm bẩm một câu. 
“Cũng được.” 
Hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3092244/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.