“Không có cách nào để giảng hoà sao? Tôi đưa cho ngài hai bình rượu quý, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho cậu ta ư?”
Đỗ tổng cười lạnh.
“Đánh tôi một cái cũng không phải đưa hai bình rượu là xong! Tôi nói cho cô biết, ngay hôm nay hoặc là cậu ta quỳ hoặc là ta để Liễu Thanh tìm người đánh gãy chân của cậu ta, làm cho cậu ta đến sinh hoạt hằng ngày cũng không thể lo được!”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
“Ông đúng là loại người không phải muốn chết bình thường nha!”
Đỗ tổng gắt một cái.
“Tao nhổ vào! Nhóc con, sắp chết đến nơi rồi còn dám phách lối ở trước mặt của tao hã? Mày cũng không nhìn thử tình cảnh của mình đi? Tao chỉ cần tùy tiện đi tiểu cũng có thể tiểu chết đuối cả nhà của mày đấy!”
Lăng Việt lắc đầu.
“Thôi, cùng nói chuyện với cái loại ngu ngốc này, thật là lãng phí thời gian của tôi.”
“Được rồi! Tao nhìn mày là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, muốn chết!”
Tiểu Tuyết lo lắng liền vội vàng nắm tay của Hồng tỷ.
“Hồng tỷ, em van cầu chị, chị mau cứu cậu ta đi! Cậu ta cũng là vì cứu em mà!”
Hồng tỷ nhịn không được mở miệng khuyên nhủ:
“Nhóc con à, cậu chịu thua một chút cũng được, nhận sai một chút, cần gì phải bướng bỉnh như vậy chứ?”
Sắc mặt của Lăng Việt không chút thay đổi, hắn gằn giọng:
“Hắn… Còn chưa xứng.”
Ánh mắt của Liễu Thanh lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3092230/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.