Chương trước
Chương sau
Mọi người cực kỳ tức giận, trong đó có một vị trưởng lão lại là không nhịn được nhíu mày nói:

“Nếu như hắn lợi hại như vậy thì ngươi làm sao trốn được?”

Triệu Lực khóc nói:

“Hắn… Hắn là cố ý thả cho con trở về! Hắn để cho con gửi đến một lời nhắn cho môn chủ.”

“Hắn nói cái gì?”

“Hắn nói… Hắn muốn Môn Chủ đi yết kiến hắn, còn nói Hổ Môn không cần thiết tồn tại ở trên đời này!”

“Cái gì? Cái tên nhãi con Lăng Việt tính là thứ gì? Cũng dám để bản Môn Chủ đi yết kiến hắn sao? Hắn coi bản Môn Chủ là thành cái gì rồi?”

Thiết Quyền Môn môn chủ tức giận cùng cực, một quyền đánh nát cái bàn dài trước mặt.

Một đám trưởng lão cũng là lòng đầy căm phẫn!

“Thiếu chủ Quỷ Cốc Lăng Việt, khinh người quá đáng! Môn chủ, chúng ta nguyện ý chờ lệnh giết Lăng Việt, để chấn hưng vinh quang Thiết Quyền Môn chúng ta!”

“Môn chủ, hạ lệnh đi! Lăng Việt không chết, Thiết Quyền Môn chúng ta vô cùng nhục nhã, cả đời khó có thể xóa bỏ!”

Thiết Quyền Môn môn chủ vung tay lên.

“Không sai! Thiết Quyền Môn hùng cứ Giang Châu mấy trăm năm. Tại trên đất Giang Châu này còn chưa có người có can đảm dám chống đối với Thiết Quyền Môn chúng ta. Việc vô lý như thế là không thể nào bỏ qua! Nếu không giết Lăng Việt, vậy thì thể diện của Thiết Quyền Môn chúng ta phải để ở đâu?”

“Đúng! Giết Lăng Việt! Chấn hưng uy phong Thiết Quyền Môn!”



Lời còn chưa dứt thì Triệu Lực bỗng nhiên nổ thành một mảnh sương máu!

Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường!

Tất cả mọi người mở to hai mắt mà nhìn, liền nửa phần lời nói cũng không dám nói ra.

Sương máu vẫn chưa tán đi, lại chậm rãi ngưng tụ hình thành một đạo bóng người tuấn lãng, đạo bóng người này với Lăng Việt không khác nhau chút nào.

Hai tay của hắn đặt sau lưng, nhàn nhạt quét qua mọi người, nói khẽ:

“Muốn giết ta, có thể tới. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Thiết Quyền Môn cũng từ đó biến mất, các ngươi từ từ cảm nhận đi..”

Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung tay lên, một đạo Huyết Kiếm bắn ra ép thẳng tới trước mặt của Thiết Quyền Môn môn chủ.

Huyết Kiếm chém qua, Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng sương máu dần dần tiêu tán.

Thiết Quyền Môn môn chủ sờ lên mặt mình, ở chỗ đó đã nhiều them một đạo kiếm ngân, huyết dịch từ từ chảy ra, băng lãnh đáng sợ.

Mọi người cùng nhau nuốt nước miếng một cái.

“Kẻ này, không thể tuỳ tiện trêu chọc!”

Còn về phía Lăng Việt, sau đó hắn trở lại đại khách sạn Giang Châu nghỉ qua một đêm. Sáng ngày hôm sau, như thường lệ rời giường đi ăn điểm tâm.

Tú Nhi cất bước đi tới, trên đôi chân dài của cô mặc một đôi tất màu da, đưa cho Lăng Việt một phần tư liệu.

“Thiếu chủ, đây là danh sách những người hôm qua ở buổi đấu giá quyên tặng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.