Chương trước
Chương sau
“Long Tổ Thiếu tướng không dựa vào tuổi tác, mà là dựa vào thực lực! Thực lực của anh hiện tại đã đủ mạnh, tự nhiên sẽ được phong hàm Thiếu tướng.”

Mục Y Nhân có chút tự tỉ.

“Nghĩ không ra, mới ngắn ngủi năm năm anh lại đã trở nên lợi hại như vậy!”

Lăng Việt sao có thể nhìn không ra ánh mắt tự ti của cô?

Hắn lấy cháo trong tay Tú Nhi, phất phất tay ra hiệu Tú Nhi lui ra ngoài, sau đó, đứng dậy ngồi bên cạnh Mục Y Nhân dùng cái muỗng múc một miếng cháo, đút cô ăn.

“Anh là thiếu chủ Quỷ Cốc cũng được hay Long Tổ Thiếu tướng cũng tốt. Hoặc là cái gì khác. Những cái đó anh cũng không quan tâm.”

“Bởi vì anh nỗ lực lấy những thứ này, cũng là vì em!”

Một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho trái tim của Mục Y Nhân như được rót mật ngọt

Cô há cái miệng nhỏ nhắn, cắn môi, một hơi uống cạn hết chén cháo.

“Đừng có mà cầm những thứ như vậy đến lừa em, trước kia anh lừa em thật khổ sở, em sẽ không bị anh lừa dễ dàng như lần trước đâu!”

“Nha đầu ngốc!”

“Em không ngốc, anh mới ngốc ấy!”

Hai người cứ như vậy, một bên cãi nhau, một bên ăn đồ ăn, trò chuyện vui vẻ, một luồng không khí yêu thương rót đầy vào trong căn phòng nhỏ.

Lăng Việt thu Giang Châu vào trong tay, lại nhận nhau với Mục Y Nhân, tình nồng ý đậm nên cần tạm thời hai ngày để ổn định tình hình.



Hôm nay, một nhà ba người chú ba đã đứng đợi ở ga đường sắt Giang Châu từ sớm.

Thấy hơi lâu, Lăng Tuyết không khỏi hơi mất kiên nhẫn.

“Bác cả đến khi nào mới tới?”

“Nhanh thôi, Bác cả con đi đường xa, chậm trễ chút cũng là chuyện bình thường.”

Chú ba thầm cười một tiếng, hai mắt đều toát lên sự hưng phấn.

“Tiểu Tuyết, chút nữa con nhớ theo anh em họ con nói chuyện nhiều chút. Bọn nó đều học tập tại yến kinh, kiến thức rộng rãi, có thể chỉ điểm cho con. Vả lại tranh thủ lôi kéo quan hệ với mấy đứa nó, biết đâu có lợi ích về sau.

Mẹ Lăng Tiết đứng bên cạnh cũng nói thêm:

“Đúng vậy! Họ hàng thân thích nên có quan hệ tốt mới được. Tương lai có việc cần giúp đỡ, so với người ngoài thì người trong nhà dễ nói chuyện hơn nhiều.”

Lăng Tuyết liếc mắt.

“Dựa vào bọn họ sao? Con thà đốt nhang cầu khấn chú thím hai đã mất phù hộ còn hơn.”

Chú ba nhướng mày, đẩy kính mắt, lạnh lùng nói:

“Con vừa nói gì vậy?”

“Ba so với con càng là biết rõ hơn rất nhiều. Năm đó ở Giang Châu, chỉ có nhà chúng ta biết thân phận của thím hai! Vả lại, Bác hai vừa mới gặp chuyện, Bác cả dựa vào thế lực của

Hoa gia đã, nhanh chóng đứng vững ở Yến Kinh. Với địa vị đó, họ còn thèm nhiều lời với chúng ta hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.