“Ngày mai cũng là đại thọ của ông nội, đến lúc đó, ta sẽ tính toán hết mọi nợ nần với ông, cchỉ mong bác cả đừng đến muộn!”
Nhìn hai bóng người đang rời đi, sắc mặt bác cả tái xanh.
Thím cả nhìn một màng thấy nhịn không được mắng: “Cái này thằng nhãi con, thái độ của nó như vậy là ý gì? Nó không để người lớn như chúng ta vào mắt sao?”
Thím babận bịu khuyên giải nói: “Chị dâu, chị chấp nhặt với nó làm gì? Nó là loại người gì? Chị là thân phận gì? Chị tính toán với nó, đây chẳng phải là làm nhục thân phận của mình sao? Thôi thì nể mặt Trường Quang đi?”
“Lời này của em dâu cũng có lý! Tính toán với nó quả thực là mất mặt!”
Về phía của Lăng Việt, đã đi rất xa nhưng sắc mặt Lăng Việt vẫn lạnh lùng như cũ, không có lấy nổi một tia ấm áp.
Mục Y Nhân nghi ngờ hỏi:
“Lăng Việt, anh làm sao lại tức giận như vậy?Giống như gặp phải kẻ thù ấy? Bọn họ, bọn họ không phải người thân của anh sao?”
“Người thân? Ha ha.”
Lăng Việt cười châm chọc một tiếng. “Bọn họ,cũng xứng để anh gọi là người thân sao?”
“Bọn họ... Chỉ là một đám tiểu nhân chuyên đi nịnh nọt mà thôi! Nói đúng hơn, bọn họ là một đám chó, một đám súc sinh thôi!”
“Lăng Việt, sao anh lại nói vậy, càng ngày càng không hiểu anh?”
Lông mày Mục Y Nhân nhíu chặt, Lăng Việt sờ lên đầu côcô, thở dài một tiếng, nói: “Năm đó, khi bọn họ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3091992/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.