Chương trước
Chương sau
“Yên tâm đi, ông nội.”

“Vậy là tốt rồi. À mà các cháu tại sao lại đột nhiên trở về vào lúc này?”

Mục Y Nhân sững sờ.

“Lăng Việt còn không có nói với ông sao?”

“Không có a?”

ông nội Lăng càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Mục Y Nhân có chút không hiểu nhìn về phía Lăng Việt, nháy nháy ánh mắt, giải thích: “Ông nội ngày mai là ngày sinh nhật 70 tuổi của ông, Lăng Việ muốn tổ chức đại thọ cho người đó.”

“Mừng thọ? Mấy đứa thật khéo nghĩ, ông đã từng này tuổi rồi còn đại thọ gì nữa chứ?”

“Nhưng mà Lăng Việt không những tổ chức lễ mừng thọ cho người, còn phải làm thật lớn! Làm cho cả những nhân vật có tiếng tăm ở Giang Châu đều đến mừng thọ cho người!”

“Cháu nói bậy cái gì vậy chứ? Ông biết Việt Việt quả thật có chút bản lãnh, nhưng nào có lợi hại như vậy? cháu cũng đừng cùng nó đi gạt lão già này.”

Mục Y Nhân hé miệng cười một tiếng.

“Ông đó nha, đến lúc đó sẽ biết.”

“Được rồi, tùy vào hai đứa.”



Lăng Việt bất thình lình mở miệng nói: “Ngoại trừ những vị khách đến từ bên ngoài, cháu còn mời được bác cả và chú ba nữa.” Thân thể ông nội Lăng chợt run lên, miệng khẽ mở, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra. Hiển nhiên, đối với hai đứa con này, ông ta cũng hết sức thất vọng về bọn chúng.

“Việt Việt, ông nội đã có cháu với Y Nhân chăm sóc. Hai tên khốn kiếp kia, ông không muốn nói bọn nó là con do ông đẻ ra!”

“Con biết, nhưng... Bọn họ nhất định phải đến, nhất là bác cả!”

ông nội Lăng nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lăng Việt.

“Cháu... cháu đã biết hết rồi?”

“Tướng ăn của bác cả quá khó nhìn đi, khó có thể dấu được người khác.”

“Lúc trước nó nghĩ cháu đã chết rồi, nên mới làm ra những chuyện như vậy! Cháu muốn làm cái gì thì đi làm đi! Ông ủng hộ cháu! Nhưng mà oan có đầu, nợ có chủ, cháu tìm nó thì cũng chỉ nên tìm nó, còn hai đứa con nó, cháu coi như nể mặt lão già này mà tha cho bọn chúng đi!”

“Ông yên tâm cháu biết nên làm như thế nào.”

“Được, cháu xem đó mà làm! Cha mẹ cháu đều bị hại chết, gia gia cũng không muốn vì ai cầu tình! Thiên Đạo Luân Hồi, đều là do chính bản thân! Chau cùng Y Nhân cũng nên đi thăm cha mẹ một chút đi.”

Lăng Việt gật gật đầu, mang theo Mục Y Nhân, tiến về trên núi, đứng trước mộ phần của cha mẹ. Mục Y Nhân không để ý chiếc vày hàng hiệu bản thân nàng đang mang, đi về phía sau mộ phần, khẽ nhổ cỏ dại, nhặt lá rơi xung quanh. Lăng Việt thì đốt giấy tiền hàng mã.

“Cha, mẹ! Lần này, con mang Y Nhân tới thăm các người đây!”

Trên núi chợt thổi tới một cơn gió nhẹ, phảng phất như có người đáp lại lời nói của Lăng Việt.

Mục Y Nhân sau khi nhổ xong cỏ dại, cũng cùng Lăng Việt quỳ trước mộ phần. “Bác trai bác gái, mọi người yên tâm, Lăng Việt hiện tại rất lợi hại, sống cũng rất tốt, hai người không cần phải lo lắng cho anh ấy! Con cũng sẽ sống thật tốt, làm một người vợ ngoan hiền!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.