Chương trước
Chương sau
Sau đó, ông ta không dám nói nhiều thêm câu nào, càng không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, vội vàng chạy đến, cúi người thật thấp trước đối phương.

“Ngài Tôn, ngài… Sao ngài lại tới đây?”

“Hừ! Tôi tới mừng thọ cho ông nội của Lăng thiếu, vừa đến đã thấy anh đùa nghịch uy phong ở chỗ này, anhn thật bản lãnh quá! Anh coi mình là cái gì? Muốn đùa giỡn uy phong với tôi luôn không?”

Toàn bộ thôn Lăng gia triệt để trở thành một mảnh tĩnh mịch!

Ngài Tôn cũng tới? Đi tới cái thôn cũ nát của bọn họ! Hơn nữa còn đến vì Lăng Việt!

Ông trời, cuối cùng Lăng Việt làm cái gì? Sao cảm thấy hắn có thể dùng một tay đảo loạn càn khôn trong toàn bộ Giang Châu?

Đây… Đây là đang nằm mơ sao?

“Tôn Cao Quan ngài nói quá lời rồi, làm sao tôi dám ở trước mặt ngài mà thị uy chứ?”

Sở Thiên Hùng cúi đầu, không dám cử động tùy tiện, sau lưng đã ướt một mảnh rồi!

Người trước mắt chính là người thật sự có thể phô trương thanh thế với tất cả người ở Giang Châu!



So với đối phương mà nói, ông ta thực sự không bằng một cọng lông!

Giờ phút này, ông ta tràn đầy hối hận, tại sao lại đi trợ giúp Lăng Đại? Tại sao lại đi chế giễu Lăng Việt?

Bây giờ là cái quái gì vậy, đã bị bắt trên mông của con lừa!

Tôn Cao Quan liếc nhìn ông ta rồi hừ lạnh một tiếng.

“Ông biết là tốt rồi!”

Nói xong, liền không muốn cùng Sở Thiên Hùng nói chuyện nữa, vòng qua Sở Thiên Hùng đi thẳng về phía Lăng Việt.

“Lăng Thiếu, ngài sẽ không trách tôi vì không mời mà tới đây chứ?”

Vươn tay để bắt tay, để không làm tắt nụ cười trên mặt kia, mặc dù Lăng Việt tự đắc, nhưng cũng hiểu nhân tình.

Nếu người khác cho hắn ba điểm thể diện, thì hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Cảm ơn, Tôn đại nhân đã quan tâm.”



“Ha ha ha, tôi và cậu đều là đồng triều quan viên, ông nội của cậu tổ chức mừng thọ, thì tất nhiên tôi nên tới chúc mừng một thoáng chứ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt tại đó liền không khỏi hoang mang.

Lăng Việt mới mười tám tuổi, làm sao lại làm quan cùng triều với Tôn Cao Quan?

Đặc biệt là Lăng Đại, lúc ngày nhịn không được mà nghi ngờ nói: “Tôn Cao Quan ngài đây là có ý gì?”

“Lăng Thiếu, cậu không nói cho người nhà của mình biết chuyện bây giờ cậu làThiếu Tướng của Long Tổ sao?”

Mới vừa nói mấy câu, đã làm toàn bộ Lăng gia thôn lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch.

Thiếu Tướng của Long Tổ?

Thiếu tướng mười tám tuổi?

Trong suốt các triều đại Hoa Hạ có tồn tại không?

Lăng gia, Lăng Việt, đây là muốn lên thiên đường sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.