“Trời ơi, thật mạnh!”
“Đây là… Thần tiên hạ phàm sao?”
Mọi người chung quanh không nhịn được hít sâu một hơi.
Một số phú hào có chút kiến thức cũng cảm thấy rung động không thôi, chứ đừng nói chi là những thôn dân chưa bao giờ tiếp xúc qua người tu luyện Võ đạo, họ càng bị dọa đến há to miệng, vẻ mặt như gặp quỷ!
Mọi người trong Lăng gia đều đã hoá đá!
Lăng Tuyết còn trợn đôi mắt lên thật lớn, có thủ đoạn như thế còn là người không?
Trong những người ở đây, chỉ có Lăng Việt vẫn không có chút rung động nào.
Khi một đợt tro bụi thổi đến, hắn khẽ hừ một tiếng, lớp tro bụi cao hơn hai mét, như sóng biển lại biến mất trong nháy mắt, đã phân tán ra hai bên.
Chiêu này lại khiến tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Tô Hoành cũng không nhịn được hơi nheo mắt lại.
“Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, khó trách có thể giết chết sư đệ Diệp Thành! Nhưng đáng tiếc, chung quy ngươi vẫn còn quá trẻ! Lấy thiên phú của ngươi, nếu may mắn bái vào môn hạ sư phụ ta thì ngày sau nhất định có tương lai rộng mở! Nếu ngươi như chấp nhận, ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi! Đồng thời chuyện ngươi giết chết Diệp Thành coi như bỏ qua!”
Lời nói này cực kỳ ngạo mạn, cứ như trong mắt ông ta, Lăng Việt chỉ là một con kiến có thể tùy ý bóp chết.
Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không vui không giận.
“Ta cũng muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3091951/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.