“Mặc kệ y thuật của hắn là thật hay giả, hôm nay chúng ta tới là đến cảm ơn người ta, không đc phép càn quấy.”
Dứt lời, Lăng Việt đã bước ra cửa lớn. Nhìn thấy Lăng Việt đi ra, một già một trẻ lập tức tiến lên.
“Ngài Lăng!”
Lăng Việt liếc nhìn hai người một cái: “Sao hai người lại tới đây?”
“Hồi ngài Lăng, hôm qua ngài ra tay tương trợ trong nhà ăn, giúp hai ông cháu chúng tôi thoát được một kiếp, hôm nay hai chúng tôi đặc biệt đến để cám ơn ngài!”
“Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.”
“Ngài Lăng quá khách sáo. Đối với ngài là tiện tay thôi, nhưng đối với ông cháu chúng tôi lại là chuyện cứu mạng! Lão hủ đã chuẩn bị lễ mọn, không biết ngài Lăng có thể nể mặt để lão hủ tỏ tâm ý không”
Lăng Việt khẽ nhíu mày, một lát sau mới mở miệng: “Vậy vào đi!”
Nói xong, hắn quay người đi vào, Tú Nhi thấy hắn quay lại thì không khỏi sững sờ.
Đợi nhìn thấy hai ông cháu Thái Trường Viễn phía sau hắn, cô ấy mới hiểu vì sao Lăng Việt quay trở về.
Mấy người bước vào trung đường, Thái Nhã hiếu kỳ liếc nhìn bốn phía, mà Thái Trường Viễn thì dùng hai tay dâng lên một hộp gỗ.
“Ngài Lăng, tôi biết ngài là người tu luyện, ngài cũng chướng mắt vật thế tục. Cho nên, lão hủ chuẩn bị một gốc nhân sâm chín trăm năm, hi vọng ngài Lăng không ghét bỏ!”
Lăng Việt lạnh nhạt gật gật đầu: “Có lòng.”
Lời này làm Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3091917/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.