Sau mấy cuộc điện thoại liên tiếp, trán Trương Bảo Đường đã ướt đẫm mồ hôi.
Lần thứ hai ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lăng Việt thì bỗng nhiên phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng vượt xa tưởng tượng của mình.
Mãi đến giờ khắc này, ông mới phát giác dường như mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.
Ực!
Trương Bảo Đường nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt mang theo một tia hoảng sợ nói:
“Rốt cuộc cậu là ai?”
“Là người ông không chọc tới được!”
Lăng Việt đứng dậy, bỏ tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt rồi xoay người rời đi.
“Minh Thừa, ông ở lại dọn dẹp! Không cần chừa lại tên nào cả!”
“Được rồi, thiếu chủ cứ giao cho tôi!”
Minh Thừa cười dữ tợn, khi Lăng Việt đi ra khỏi hiệu thuốc, cửa cuốn giống như bị điều khiển, toàn bộ tự động hạ xuống.
Thanh âm chói tai che đi vài tiếng kêu thảm thiết.
Lăng Việt đã không thích kiếm chuyện với người khác rồi, vậy mà còn có người có gan tìm hắn gây phiền phức, buồn cười!
Trở về y quán, ngoài cửa đã tụ tập không ít bệnh nhân nghe danh mà đến.
Có người giàu có dư dả, cũng có người nghèo khó, mong được Lăng Việt trị liệu miễn phí.
Nhưng Lăng Việt chỉ đơn giản nhìn lướt qua, không tiếp người nào cả.
Chuyện chữa bệnh chỉ đơn giản là để nhớ lại ký ức thời thơ ấu với cha, không phải là sự nghiệp chính của Lăng Việt!
Vui vẻ thì làm, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3091904/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.