Trong xe, người thanh niên nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.
“Đây là cuộc sống chứ! Mặc dù thế giới trần tục này không thể so sánh với sự căng tràn của linh khí Thiết Quyền Môn, nhưng chỉ khi ở đây mình mới có thể cảm nhận được sự vinh hoa phú quý, giang sơn mỹ nhân. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Thiết Quyền Môn thực sự giống như một vùng nông thôn hơn.”
“Thiếu chủ à, ngài không cần phải ca thán vậy đâu, ngài là thiếu chủ của Thiết Quyền cơ mà, cái Giang Châu này nếu không cho ngài rong chơi thì ai còn dám chứ? Ai dám không phục đây?”
“Vẫn là Lục Tử biết cách nói chuyện, không giống như đám lão già thối kia, lão nào cũng ngoan cố hồ đồ! Lại còn đi nói chuyện giảng hòa với cái tên thiếu chủ quỷ cốc gì đó đó kia chứ? Theo ta thì giết luôn đi mới đúng!”
“Thiếu chủ chớ nên tức giận, các trưởng lão là đang hao tâm về chuyện bách môn tranh bá thôi, chờ sau khi chuyện đó qua rồi thì không cần đến cái quỷ cốc kia nữa, lúc đó giết chết một thiếu chủ quỷ cốc thôi cũng có là gì đâu chứ?”
“Nói đúng lắm. Lúc này chắc lão già Tào kia đang bàn bạc với tên thiếu chủ đó rồi, coi như bổn thiếu chủ cho họ tí mặt mũi, tạm thời đề cập đến chuyện này, trước hết hãy tận hưởng sự phồn hoa thịnh vượng của Giang Châu đi nào!”
“Hắc hắc hắc... Thiếu chủ, cho ngài nhìn một thứ rất hay này, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phuc-thu/3091898/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.