Chương trước
Chương sau
Quyền uy đến, giống như rồng vượt qua đại dương mênh mông, từng đợt ùn ùn kéo đến đè ép về phía Đại trưởng lão. Bị một loại sức mạnh đè ép như vậy, sắc mặt của Đại trưởng lão trắng bệch, thân thể của ông ta bị đánh bay ra ngoài, đâm mạnh vào mặt tường, phun ra một ngụm máu tươi.

“Cái gì?”

“Chuyện này sao có thể?”

“Thực lực của Đại trưởng lão nhìn chung ở Giang Châu, cũng không có mấy người có thể so sánh được, hắn làm sao có thể dễ dàng đánh bại Đại trưởng lão được chứ?”

“Ta nhất định là đang nằm mơ!”

“Tên nhóc con này dù saocũng chỉ có hai mươi tuổi đi, vậy mà… Mạnh như thế! Nếu là lại cho hắn mười năm tám năm nữa, hắn… Lại mạnh đến mức nào?”

Lăng Việt chậm rãi thu hồi quyền đấu.

“Hiện tại, có thể thả người được chưa?”

“Ừng ực!”

Mọi người tại đây cùng nhau nuốt nước miếng một cái, trái tim của bọn họ đều muốn nhảy ra ngoài.

Hổ Môn môn chủ vội vàng la lớn:

“Nhanh! Mau đưa người tới!”

“Vâng!”

Một đám trưởng lão Hổ Môn vội vàng đi ra ngoài tìm Minh Thừa, không có một tên nào dám ở lại bên trong đại điện Hổ Môn, bọn hắn sợ Lăng Việt một khi khó chịu thì đem bọn họ giết đi thì khổ!

Rất nhanh, Minh Thừa được dẫn tới.



Quần áo trên người cạuu ta rách tung toé, trên thân đều là vết máu, một cái cánh tay bị gãy không còn chút sức lực mềm nhũn đong đưa qua lại, có vẻ như là đã bị người ta đánh gãy!

Nhìn thấy Lăng Việt, Minh Thừa áy náy.

“Thiếu chủ, thật xin lỗi, thuộc hạ làm ngài mất mặt quá!”

Lăng Việt hít thở sâu một hơi, ở trong hốc mắt của hắn toát ra một tia sát ý lạnh lẽo.

“Người Hổ Môn nghe rõ cho ta, tôid ngày mai mang theo đầu của Đại trưởng lão Hổ Môn và 11 tỷ đi đến khách sạn lớn Giang Châu bồi tội, nếu qua đêm mai không đi hoặc chạy trốn thì Hổ Môn sẽ hoàn toàn biến mất tại Giang Châu!”

Dứt lời, Lăng Việt quay người rời đi, Minh Thừa thất hồn lạc phách theo sau.

Mà tất cả mọi người Hổ Môn thì giật nảy mình.

“Chuyện này… Chuyện này… Hắn muốn đầu của Đại trưởng lão thì thôi đi giờ lại còn muốn thêm 11 tỷ, tại sao hắn không trực tiếp cướp luôn đi chứ?”

“Cái này còn muốn người khác sống sao? Coi như hắn không coi Hỗ Môn chúng ta ra gì, thì chí ít cũng phải nễ mặt mũi của Thiết Quyền Môn chứ!”



“Có lẽ, trong mắt của hắn cũng không có Thiết Quyền Môn.” . Đam Mỹ Sắc

“Cái gì?”

Mọi người kinh hô một tiếng.

Hổ Môn môn chủ, đắng chát cười một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.