Nhưng mà! Bát ngọn phi đao như đá ném vào biển rộng, trong nháy mắt xe ngựa quy về yên tĩnh.
Vân Chỉ Tịch mỹ mâu chợt lóe, một cỗ âm u sát khí tràn ngập: “ Động thủ!”
Tiểu đệ Đoan Chính nhận được mệnh lệnh, lập tức kéo giọng quát: “Thừa dịp hắn đang bị thương, chúng ta lấy mạng hắn!”
Lập tức rung trời rống: “Sát!” Thanh âm ầm ầm mà dậy, một bọn sơn tặctuân lệnh xông lên, gào lên thẳng hướng đoàn xe Vân gia đang trúng độc,khí thế kia như cầu vồng.
Vân Nhất Mặc không nghĩ đến đốiphương nói động thủ liền động thủ! Mà bên cạnh bọn họ lúc này, trừ hắncùng một lão giả tạm thời không phát độc, những người còn lại căn bản vô pháp phản kháng! Dạng này đến người Vân gia chỉ có thể bất động chịutrận!
“Chậm đã! Ta cho các ngươi tiền tài!” Rơi vào đường cùng, Vân Nhất Mặc chỉ có thể nghĩ tới rủi ro trừ tai họa.
Sắc mặt hắn lúc này hết sức khó coi, trong nội tâm lại là lật lên kinhđào sóng lớn. Một nhóm giặ cỏ mà thôi, cũng có thời điểm có loại thủđoạn nhường này?! Lại làm hắn không thể không nghẹn khuất lấy tiền trừtai họa, bất quá hiện tại hắn chỉ hy vọng vị kia trong xe ngựa không cónổi giận mới tốt. Nhưng mặt mày của cô nương kia, hắn thế nào lại cảmthấy nhìn có chút quen mắt?
Cũng đúng vào lúc này, xe ngựa kia tỏa ra một cỗ Huyền Kính kinh người! Thanh âm kia có chút hứng thúgiương cao: “Có ý tứ, thuận gió núi tán độc. Lại là độc vô sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-phe-vat-phi/2181513/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.