Chương trước
Chương sau

"Thật sự đến rồi!"
"Anh Lâm thật sự quá mức sáng suốt rồi!"
"Xem ra thật sự bọn họ đã chiếm được Hồng Mông Huyền Thiết! Chúng ta cũng không có phí công vô ích mà."
Mọi người kích động không thôi.
Những Phan Lâm vẫn cau mày, nhìn nghiêng qua, Trương Thất Dạ cũng có vẻ mặt này.
"Cảm nhận được không?” Phan Lâm thấp giọng nói.
"Có"
Trương Thất Dạ khẽ gật đầu một cái: "Nhà chính nhà họ Lâm ra tay mạnh như vậy lại còn phải một người có thực lực kinh khủng như thế tới đây, anh Lâm, sợ rằng chúng ta có bố trí mai phục thì trận chiến này cũng không dễ thẳng đầu!"
"Không dễ thắng cũng phải đánh, dù các anh liều mạng chỉ sợ tay gãy chân lìa, thậm chí mất mạng, tôi cũng có thể bảo đảm cứu sống mọi người” Phan Lâm trầm nói.
"Được!"
Đám người gật đầu, ánh mắt vô cùng quyết tâm.
Lúc này, trong bộ đàm truyền tới tiếng của Bạch Thiếu Quân.
"Bác sĩ Lâm, bọn chúng đến rồi!"
Mọi người đều cảnh giác.
Phan Lâm phất tay lúc này mọi người mới tản ra ẩn núp bên ngoài cửa cốc.
Chỉ thấy nơi cửa cốc có bóng người chợt xuất hiện, sau đó một hàng tiểu đội từ từ đi ra.
Vừa ra khỏi thung lũng bọn họ liền tăng nhanh tốc độ chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi những người này đến gần con dốc nhỏ gần đó.
Vèo vèo vèo...
Đám người Nguyên Tinh, Tào Đức Duy đang mai phục chợt lao ra lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết xong bảy tên nhà họ Phan.
"Có biến!"
Sắc mặt đám người còn lại của nhà họ Phan đại biển lập tức xông ra vây quanh một người đàn ông trung niên.
Gã đàn ông trung niên có một bộ râu dê, vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt lạnh lùng.
Ông ta cũng không bối rối, mà lạnh nhạt nhìn đám người lao ra này, sắc mặt không chút thay đổi nói:”Các anh là ai?"
"Tôi cũng giống đám bọn họ cũng mang họ Phan."
Phan Lâm chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên kia lạnh nhạt nói.
Gã đàn ông trung niên quét mắt Phan Lâm ánh mắt bỗng nhiên cùng chặt: “Cậu đừng nói là... Cậu chính là bác sĩ Lâm?"
"Mau đưa đồ cho tôi đi."
Phan Lâm đưa tay ra.
"Không ngờ bác sĩ Lâm lại có thể biết mà chặn ở nơi này, xem ra cậu đối với hành động của người nhà họ Phan chúng tôi rõ như lòng bàn tay rồi” Gã đàn ông lạnh nhạt nói.
"Mau tiến hành đi, đồ ông giao ra hay là không?"
Phan Lâm không muốn lãng phí thời gian, anh tin chắc là nhà họ Phan nhất định sẽ phải viện. quân tới, nếu như viện quân nhà họ Phan tới đây thì chuyện sẽ hỏng bét.
Nhưng mà gã đàn ông trung niên không lên tiếng chỉ nhìn cao thủ nhà họ Phan ở xung quanh.
Một cao thủ hiểu ý hét lên vọt tới đám người Nguyên Tinh.
Một người như vậy hẳn là liều mạng công kích.
Đám người không kịp chuẩn bị bị đánh trúng trở tay không kịp.
Gã trung niên thì đột nhiên ra hiệu lệnh rút quân hẳn là muốn lui về trong cốc.
"Không tốt, anh Lâm, ông ta muốn chạy trốn!” Trương Thất Dạ nói to, lập tức truy đuổi.
Ánh mắt Phan Lâm nghiêm nghị, thân như cuồng long bất ngờ lao về phía ông ta.
Sát ý tuôn trào.
Chỉ trong một thoáng, liền tiến sát vào người gã trung niên muốn một chưởng giết chết ông ta ngay lập tức.
Sức lực hung ác đánh tới.
Nhưng mà lúc này.
Ầm!
Trên người gã trung niên bùng ra một lượng lớn khói độc màu xanh lục, trực tiếp nuốt chửng Phan Lâm và Trương Thất Dạ.
"A!"
Trương Thất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.