Nhìn thấy dị hỏa trôi nổi trước mắt, Phan Lâm có chút hoảng hốt.
Thứ này... Có thể nuốt chửng được à?
Nhiệt độ của chúng chắc chắn không hề thấp, nếu tùy tiện ăn vào, chỉ sợ không phải cả người đều bị thiêu cháy!
"Nhanh lên! Xông vào cho tôi!"
Ở bên ngoài bức tường lửa, Ngạo Sâm nóng nảy, gầm lên.
Nhưng mọi người nào dám chạm vào bức tường lửa này? Chỉ cần đến gần là đã có thể cảm nhận được toàn thân nóng rực, không thể không khó chịu, nếu chạm vào thì chẳng phải là trong nháy mắt sẽ biến thành tro bụi sao?
Mọi người run rẩy, không ai sẵn sàng bước lên.
Ngạo Sâm cắn răng, không thèm quan tâm sự việc nữa, anh ta trực tiếp túm lấy một người trước mặt, đúng là lấy kẻ đó làm khiên, chắn ở phía trước rồi xông về phía tường lửa.
Những người còn lại thấy vậy thì lập tức chạy theo Ngạo Sâm xông vào trong bức tường lửa.
Phan Lâm thấy thế, trong ánh mắt không khỏi có nét rùng mình, không quan tâm sự việc nữa, một tay anh túm lấy một ngọn lửa màu tím, nhét vào miệng.
Mà trong nháy mắt, ngọn lửa vừa đến gần miệng anh thì trong cơ thể như có một loại năng lượng huyền diệu bị điều động, đúng là tự mình hấp thu loại hỏa diễm này.
Ngọn lửa như một thứ chất lỏng trực tiếp chui vào cơ thể của Phan Lâm, vào dạ dày của anh, và sau đó nhanh chóng phân hủy, rồi tiêu tan!
Đó là sức mạnh của mồi lửa!
Mặt mày Phan Lâm căng thẳng.
Khó trách Bạch Hỏa nói chỉ có mình anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694201/chuong-2177.html