Chương trước
Chương sau

Người cơ quan lảo đảo ngã xuống đất, bụi bay mù trời, thân hình nặng nề đen kịt không thể cử động, còn phần đầu thì đã bị vỡ vụn từ lâu, lộ ra những đường ống và thiết bị kỳ lạ bên trong.
Những thứ này đều màu bạc, chất liệu rất đặc biệt, Phan Lâm không khỏi nhìn thêm vài lần.
Kỹ thuật, công nghệ hiện đại vốn đã rất tiên tiến nhưng e rằng không ai làm ra được thứ này.
Dịch Minh Thiên và Thánh Nữ Thần Hỏa phía sau đã chết lặng.
Chỉ một đấm!
Chỉ một đấm đã đánh gục người cơ giới khủng khiếp này?
Ai cũng không thể ngờ Phan Lâm lại đánh bại nó nhanh như vậy.
Họ vốn tưởng rằng Phan Lâm sẽ phải hạ gục người cơ giới này qua một trận chiến khốc liệt, nhưng không ngờ mọi việc lại đơn giản như vậy.
Phan Lâm khoanh chân ngồi xuống, lần lượt tháo ngân châm ra, bàn tay màu đỏ của anh lập tức biến thành màu đen, rất đáng sợ.
“Đây là thực lực võ y của anh sao?” Thánh Nữ Thần Hỏa không thể không liếc nhìn lần nữa.
“Làm sao? Thật kinh

rằng nểu thêm mười năm nữa đã đủ để sánh ngang với Thần Hỏa Tôn Giả.
Nếu thực sự cho anh năm mươi năm... anh sẽ lên đến cảnh giới nào chứ? Trở thành cường giả hàng đầu thế giới? Có những gợn sóng trong trái tim của Thánh Nữ Thần Hỏa.
Cô ta cho rằng thiên phú của mình không kém gì sự tồn, không ai ở độ tuổi hiện tại có thể so sánh được với cô ta nên cô ta luôn không coi trọng người khác.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay lại nhìn thấy một quái vật như vậy... “Cậu nhóc, cú đấm của cậu thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi” Ông lão đi tới, liếc mắt nhìn người cơ giới. “Đó là may mắn mà thôi, tiền bối, hiện tại chúng tôi có thể vào hầm rồi phải không?” Phan Lâm cười.
“Đương nhiên, cậu đã có tư cách vào rồi! Cứ tự nhiên, cửa đã mở sẵn, tôi không cần đưa chìa khóa nữa” Ông lão nhẹ giọng nói.
"Ông lão, xin hỏi có hình phạt nào đối với người dùng vũ lực xông vào như bọn họ không?” Phan Lâm hỏi.
Ông lão không nói gì.
Phan Lâm cười nhạt, lại hỏi: “Ông lão, ông có biết trong hầm này ở đầu có dị hỏa, ở đâu có bẫy rập không?”
Tuy nhiên, ông lão không nói gì nữa, thay vào đó ông ta quay lại và ngồi trước bia mộ, tiếp tục ngủ gật.
“Anh Lâm, làm sao mà người ta có thể trả lời những câu anh hỏi được” Dịch Minh Thiên cười.
“Chúng ta đã có được tư cách, mau đi vào đi, bằng không đối phương lấy đi dị hỏa, chúng ta cũng thành công cốc” Thánh Nữ Thần Hỏa thúc giục nói.
Những Phan Lâm dường như không để ý tới giọng nói hai người, liền tiến lên, đi tới trước mặt ông lão, cười hỏi: "Ông lão, tôi nghe nói có hai người canh giữu hầm Lưu Viêm này. Ông ở cửa, có phải còn một người nữa ở bên trong không?”
Câu hỏi này vẫn bị ông lão bỏ qua, tiếp tục chợp mắt, không thèm để ý, không ai quan tâm.
Ông ta dường như bị cô lập với thế giới. Thánh Nữ Thần Hỏa và Dịch Minh Thiên đều cau mày.
Phan Lâm đang làm gì vậy?
Thấy ông lão không có trả lời, Phan Lâm nắm chặt tay, xoay người đi về phía hầm.
Đúng lúc mọi người đang cùng Phan Lâm chuẩn bị di chuyển vào trong hầm.
Đột ngột. “Khụ..” Ông lão đang ngủ trưa ở đằng kia bỗng nhiên mở mắt ra rồi họ dữ dội ôm ngực.
“Khụ khụ khụ khụ..”
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của ông lão, tất cả đều bàng hoàng. Phan Lâm dừng lại, quay đầu lại nhìn ông lão. "Cậu...cậu hạ độc?” Ông lão nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt già nua ủ rũ gầm gừ.
“Đúng vậy, tiền bối đừng lo lắng, độc dược này sẽ không để cho ông chết, nó chỉ tạm thời làm ông tê liệt khiến ông không thể động đậy. Hậu bối không có ý hại tiền bối, chỉ muốn tiền bối giúp đỡ” Phan Lâm cười nhẹ nói.
“Thì ra là... trước đó cậu luôn mồm hỏi đông hỏi tây, nhưng mục đích là cố ý thu hút sự chú ý của tôi, như vậy âm thầm hạ độc! Cậu..cũng đủ tàn độc đấy!” Ông lão lạnh lùng hét lên.
“Tuy rằng có chút đáng khinh, nhưng hậu bối chỉ muốn an toàn một chuyến vào trong hầm! Không có ý gì khác”.
“Hừm, nếu cậu muốn uy hiếp tôi, muốn tôi nói cho cậu biết tất cả thông tin trong hầm! Vậy thì cậu bỏ cuộc đi! Tôi sẽ không hé răng nói một chữ! Tôi đã canh giữ ở hầm mộ hàng trăm năm rồi, cậu cho rằng tôi là loại người tham sống sợ chết sao?” Ông lão hừ lạnh.
“Tiền bối không nói gì cũng không thành vấn đề, tôi cũng không dự định thật sự hỏi ông cái gì! Chỉ cần đi theo chúng tôi vào hầm” Phan Lâm cười nói.
“Theo cậu vào?”. Ông lão sững sờ, đột nhiên khuôn mặt già nua thay đổi, ông ta chợt nhận ra điều gì đó. “Cậu... lẽ nào..”
“Đúng vậy, dùng ông làm con tin, tôi nghĩ người bên trong sẽ không đến mức giết chết tôi, đúng không?”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Giờ thì mọi người đã phản ứng. Không ngờ Phan Lâm có ý định bắt cóc ông lão rồi dùng làm con tin! "Đại nhân anh minh!”.
Dịch Minh Thiên vội vàng nắm chặt tay.
“Mang ông ta theo, chúng ta đi vào” Phan Lâm vẫy vẫy tay, đi về phía hầm. Dịch Minh Thiên ngay lập tức gọi người mang theo ông già và đi đến cửa hầm. Thánh Nữ Thần Hỏa trong lòng phát lạnh.
Cô ta phát hiện ra người này không chỉ tài giỏi mà còn tỉ mỉ, độc ác và xảo quyệt.
Với lá bùa hộ mệnh như vậy, dăm ba cái nguy hiểm ở hầm Lưu Viêm thì tính là cái gì?
Sự tồn tại như vậy, thật may là chưa trở thành kẻ thù, nếu không đảo Thần Hỏa đối mặt với kẻ địch như thế cũng sẽ đau đầu...
Bước vào cửa, bỗng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Các bức tường ở bên trái và bên phải của hang động đã được thắp sáng bằng đuốc, nên xung quanh không hoàn toàn tối.
Nhưng khi mọi người tiến lên, mùi máu tanh trong không khí dần trở nên nồng nặc. Tiến về phía trước, mọi người có thể nhìn thấy một xác chết nằm trên mặt đất.
Máu chảy khắp mặt đất, xung quanh có dấu vết đánh nhau.
"Có vẻ như những người đã bắt đầu đánh nhau rồi” Thánh Nữ Thần Hỏa nói.
"Ở đây hầu hết đều xuất hiện tia dị hỏa. Đất và đá ở nơi này đã biến chất. Đây là hiện tượng khi dị hỏa xuất hiện” Phan Lâm khảo sát xung quanh.
"Anh Lâm, tôi nghe nói ngọn lửa mạnh nhất trong Hầm Lưu Viêm được gọi là Cửu Dương Chân Hỏa! Những người này đều ở đây để lấy Cửu Dương Chân Hỏa sao?” Dịch Minh Thiên hỏi.
“Tôi không quan tâm những người này, tôi chỉ lấy những gì tôi muốn, lấy xong thì rời đi. Tôi cảm thấy có gì đó sai sai ở đây!”
Phan Lâm trầm giọng nói, dẫn mọi người tiếp tục đi vào bên trong.
Tuy nhiên, sau khi chưa đi được vài bước, một cảnh tượng kinh ngạc đã xuất hiện trước mặt anh.
Tôi thấy hàng tá bóng dáng xuất hiện trên con đường phía trước. Những bóng người này đều đứng thẳng, từng người một duy trì tư thế chiến đấu, bất động.
Sau khi xem xét cẩn thận, họ phát hiện ra rằng cơ thể của họ đã bị cacbon hóa, và tất cả đều không còn sức sống, chết đến mức không thể chết hơn được nữa.
“Đây là hiện tượng chỉ có thể xảy ra trong khoảnh khắc nhiệt độ cao trong nháy mắt, xung quanh không có dấu vết đánh nhau, bọn họ có lẽ đã kích hoạt bẫy rập rồi bị giết chết!” Thánh Nữ Thần Hỏa trầm giọng nói.
Mấy người bên phía Dịch Minh Thiên nghe thế mà sợ đến hồn xiêu phách lạc. “Tiếp tục đi!” Phan Lâm Thần sải bước nói. “Anh Lâm, cẩn thận, chỗ này chẳng phải là có bẫy rập sao?” Dịch Minh Thiện run rẩy.
“Đừng lo lắng, loại bẫy rập này có thời gian để hồi. Nhiệt độ cao đột ngột chắc chắn sẽ mang đến. nhiệt độ cực kỳ kinh khủng cho bản thân bẫy rập. Nếu không đủ thời gian để hạ nhiệt, cơ chế sẽ bị hỏng.” Phan Lâm nói với giọng khàn khàn,
“Đúng vậy, những này có lẽ là người tiên phong do thám, còn những người khác thì đã tiến sâu hơn  rồi” Thánh Nữ Thần Hỏa nói.
Nghe đến đây, Dịch Minh Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cứ thế sau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.