Chương trước
Chương sau

Thủ đoạn của Thánh Nữ Thần Hỏa khiến Phan Lâm kinh ngạc, cũng rung động đến đoàn người Dịch Minh Thiên.
“Thật sự quá mạnh! Thật sự quá mạnh! Anh Lâm, thuộc hạ của anh thật đúng là thiên tài!” Dịch Minh Thiên nơm nớp lo sợ nói. Ông ta còn tưởng rằng Thánh Nữ Thần Hỏa là thuộc hạ của Phan Lâm. Phan Lâm cười cười, không nói gì.
Thánh Nữ Thần Hỏa mặt không chút thay đổi đi về phía tên cướp cầm đầu cách đó không xa. Tên cướp cầm đầu lúc trước ngã xuống đất tránh được ngọn lửa hoa hoàn trùng kích cho nên cũng không có chết nhưng giờ phút này bộ dáng của hắn cực kỳ thê thảm, hai tay bị nổ đứt, máu tươi chảy ròng ròng, da thịt trên người cũng nhiều chỗ nứt ra, trong miệng tất cả đều là máu, giống như ruột cũng bị tổn hại.
Nhìn thấy Thánh Nữ Thần Hỏa tới gần, tên cướp kinh hãi đến cực điểm, cả người run rẩy không thôi.
Đây quả thực chính là nữ sát thần. Ai có thể nghĩ đến một cô gái xinh đẹp như vậy thực lực lại cường hãn như vậy....
“Không! Đừng đến đây. Cầu xin cô đừng tới đây...” Tên cướp bàng hoàng hoảng sợ kêu lên.
“Anh không phải muốn tôi làm phụ nữ của anh sao, muốn tôi cùng anh luyện công sao? Sao anh không để tôi đến đây?” Thánh Nữ Thần Hỏa từ trên cao nhìn người này, một cước giẫm lên mặt tên cướp.
“Thánh nữ đại nhân tha cho tôi một mạng đi...” Tên cướp run rẩy kêu lên, nửa khuôn mặt đều bị Thánh Nữ Thần Hỏa giẫm vào bùn đất.
“Tha cho anh? Hừ, anh dám lên tiếng hạ nhục bản thánh nữ, há có thể tha cho anh? Chết đi!” Thánh Nữ Thần Hỏa khuôn mặt nhỏ bé dữ tợn nói, sau đó đột nhiên phát lực.
Råc!
Đầu của tên cướp bị giẫm nát. Đám người Dịch Minh Thiện ở phía sau thấy thể hít vào hơi khí lạnh.
Cô gái bề ngoài xinh đẹp động lòng người này, tính tình lại tàn bạo như vậy! Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
“Phế vật như anh cũng xứng đáng với bốn thánh nữ sao? Thật buồn cười” Thánh Nữ Thần Hỏa khinh thường nói, để đế giày ở trên quần áo thi thể, vung tay áo xoay người đi về phía Phan Lâm. Dịch Minh Thiên có chút mơ hồ. Phan Lâm sửng sốt một chút, ngược lại không thể không cười:
“Vậy không biết người đàn ông như thế nào xứng đáng với Thánh nữ đại nhân cô?” “Trên thế giới này còn chưa có ai xứng đáng” Thánh Nữ Thần Hỏa ngạo nghễ nói.
"Thánh nữ đại nhân quả nhiên đủ ưu tú!” Phan Lâm giơ ngón tay cái lên.
Thánh Nữ Thần Hỏa khẽ nhíu mi lại, không nói gì.
“Cô gái, bản lĩnh thật giỏi” Lúc này một tiếng cười vang lên cách đó không xa.
Mấy người theo phương hướng giọng nói nhìn lại, chỉ thấy mấy thanh niên nam nữ đi nhanh về phía này trong đó có một người đàn ông mặc áo bào trắng nắm quạt gấp dường như là lần đầu tiên đã nhìn trúng Thánh Nữ Thần Hỏa, lúc này mặt lộ ra nụ cười, lớn tiếng khen ngợi.
“Các người là ai?” Dịch Minh Thiên hỏi.
“Tôi tên Đao Vạn Hưng! Là người của sơn trang Viêm Đao” Người đàn ông mỉm cười. "Sơn trang Viêm Đao?” Sắc mặt Dịch Minh Thiên thay đổi. “Lai lịch thế nào?” Phan Lâm hỏi.
“Lai lịch rất lớn, cũng có thực lực nắm giữ được Viêm Thuật” Dịch Minh Thiên thấp giọng nói. Phan Lâm gật đầu.
“Chúng tôi nghe nói nơi này có giặc cướp tràn lan, có rất nhiều người bạn của chúng tôi đến Hầm Lưu Viêm bị chúng tấn công bất ngờ nên cố ý tới tiêu diệt bọn cướp, không nghĩ tới lại bị cô gái này loại bỏ, cô gái, cô thật sự rất có bản lĩnh, Đao Vạn Hưng bội phục, bội phục!” Người đàn ông mỉm cười nói. Nhưng Thánh Nữ Thần Hỏa vẻ mặt lãnh đạm, không nói một lời, hình như căn bản không định để ý tới người đàn ông đó. Người đàn ông hơi sửng sốt, cũng không tức giận càng không cảm thấy xấu hổ, lại ôm quyền:
“Dám hỏi cô tôn tính đại danh là gì?”.
“Anh Lâm, đi thôi!” Thánh Nữ Thần Hỏa vung áo choàng màu đỏ lên thản nhiên nói. Thái độ này của cô ta lúc này chọc giận đám người phía sau Đạo Vạn Hưng.
“Này, này! Cô không nghe cậu chủ nhà tôi nói chuyện với cô sao? Thái độ của cô là gì vậy?” "Thật đáng ghét! Cô bị điếc à?” Một số người la mắng.
Lời này vừa nói ra, Thánh Nữ Thần Hỏa tức giận, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm người mở giọng, lạnh lùng quát:
“Anh nói cái gì? Anh dám nhục nhã tôi sao?"
“Tôi...”
Người đàn ông bị ảnh mắt Thánh Nữ Thần Hóa chấn nhiếp, mở miệng không dám mở miệng. Hào quang này thật kinh người.
Ánh mắt Đạo Vạn Hưng khẽ động, sau đó vội vàng nói:
“Mong cô thứ tội, người của tôi thiếu quản giáo, miệng nói lung tung mạo phạm cô, tôi ở đây thay bọn họ xin lỗi cô!”.
“Không có việc gì thì mời đi cho!” Thánh Nữ Thần Hỏa hừ nói.
Đạo Vạn Hưng nhíu mày, thấy Thánh Nữ Thần Hỏa có nói cũng không nghe, chỉ có thể đem ánh mắt hướng về phía Phan Lâm cùng Dịch Minh Thiên.
“Dám hỏi chư vị, các người cũng là đi đến hầm Lưu Viêm sao?” “Đúng vậy, tôi là Dịch Minh Thiên, đến từ Liên minh thương mại” Dịch Minh Thiên cười nói.
“Cái gì? Ông chính là ông Thiên của Liên minh thương mại sao?" Đạo Vạn Hưng giật mình, sau đó mạnh mẽ đi lên chào hỏi: “Hậu bối xin chào ông Thiên!”
“Hở, cậu chủ Đạo không cần khách sáo như vậy!” Ông Thiên vội vàng đỡ Đạo Vạn Hưng.
“Lần này có thể gặp được ông Thiên quả nhiên là may mắn của Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.