Chương trước
Chương sau
“Anh Lâm không biết Thiên Hỏa sao? Đây là ngọn lửa vô cùng độc đáo, toàn thân có màu tím. Nghe nói là ngọn lửa bị Cửu Thiên Huyền Lôi thiêu đốt, cực kỳ kinh khủng! Theo theo điều tra của tôi, nếu anh Lâm muốn tinh luyện Hồng Mông Huyền Thiết thì phải có Thiên Hỏa. Nếu anh không thể có được Thiên Hỏa, anh không thể tinh luyện Hồng Mông Huyền Thiết bằng ngọn lửa bình thường” Dịch Minh Thiên nói.
“Vậy, Thiên Hỏa đó ở đâu?”
“Hầm Lưu Viêm!”
“Đó là đâu?”
“Một hang động vừa được phát hiện, tương truyền là nơi Việm thuật cổ đại mạnh nhất, có người phát hiện ở hầm Lưu Viêm có Thiên Hỏa, nhưng có hai ông lão canh giữ ở hầm Lưu Viêm. Mặc dù đã phát hiện ra hang động, nhưng người bình thường không thể đến gần, hai ông lão này không muốn người ngoài quấy rầy, tháng trước đã dùng lửa đóng cửa hầm Lưu Viêm, nhưng ngọn lửa này sẽ dập tắt trong hai ngày nữa. Một khi ngọn lửa được dập tắt, những cường giả từ khắp nơi trên thế giới chắc chắn sẽ xông vào hầm. Anh Lâm nếu muốn lấy Thiên Hỏa, anh không được bỏ lỡ cơ hội này” Dịch Minh Thiên nghiêm trang nói.
“Hầm Lưu Viêm? Cường giả chí tôn của Việm Thuật cổ đại?”
Phan Lâm khẽ nhíu mày.
Có lẽ vấn đề này nên hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.
“Hai ngày nữa ngọn lửa sẽ tắt sao? Nếu đã như vậy, ngày mai chúng ta phải khởi hành. Ông đi chuẩn bị đi, tôi sẽ đích thân đi” Phan Lâm trầm giọng nói.
“Được! Thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngay bây giờ”
Sau khi cúp điện thoại, Phan Lâm im lặng một lúc mới bấm điện thoại gọi cho Thần Hỏa Tôn Giá.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, anh đã nghe thấy giọng nói với hơi thở nặng nhọc của Thần Hỏa Tôn Giả, dường như ông ta vừa trải qua một trận chiến lớn.
“Tôn giả, ông không sao chứ?” Phan Lâm tỏ ra yếu ớt mà hỏi.
“Bác sĩ Lâm, câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng! Thân thể của anh bây giờ như thế nào? Tính mạng của anh không phải lo lắng đúng không?” Thần Hỏa Tôn Giả lập tức hỏi.
“Tôi đã qua cơn nguy kịch, hiện tại tôi đang hướng dẫn Hà Vĩ Hùng chữa bệnh. Không có vấn đề gì nghiêm trọng”.
“Tốt quá!” Thần Hỏa Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Bác sĩ Lâm, đừng lo lắng, tôi đã xả giận giúp anh rồi! Bảy cường giả mạnh nhất của nhà họ Phan đã bị tội giết chết, đồng thời, tôi đã tiêu diệt mười sáu tiểu đội của nhà họ Phan, nếu đám lão quái vật trong nhà chính của nhà họ Phan không thể ngồi yên, tôi sẽ đốt nhà họ Phan thành tro bằng một ngọn lửa lớn!”
Lão quái vật?
Phan Lâm trong lòng khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không có hỏi sâu, cảm tạ nói: “Tôn giả, cám ơn ông đã đòi lại công bằng cho tôi, ông mau trở về đi, những ân oán đó, tôi về sau sẽ đích thân đến nhà họ Phan”
“Được!”
“Đúng rồi Tôn giả, tôi muốn hỏi ông một điều”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ông có biết...hầm Lưu Viêm không?”
“Hầm Lưu Viêm?” Giọng nói của Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên ngưng lại.
“Xem ra tôn giả đã nghe nói qua chuyện này” Phan Lâm nói.
Thần Hỏa Tôn Giả trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: “Tôi không chỉ có nghe nói qua, chuyện này tôi cũng biết, nhưng đây là tôi không muốn nhắc tới.”
“Tại sao?” Phan Lâm vô thức hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không trả lời, chỉ nói “Bác sĩ Lâm vì sao lại hỏi tới nơi này? Chẳng lẽ... anh đã tìm được Hầm Lưu Viêm?”.
“Không chỉ có tôi phát hiện, rất nhiều người đều đã phát hiện, nhưng trong Hầm Lưu Viêm có hai ông lão có thực lực đáng sợ đang canh giữ. Những người đó muốn nắm lấy cơ hội ở Hầm Lưu Viêm, nhưng lại bị hao ông lão đó ngăn cản”
“Hừm, những kẻ tham lam kia cứ đi đi, để bọn họ chôn ở đó” Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
“Tôn giả, hai ông lão đó rất mạnh sao?” Phan Lâm sững sờ hỏi.
“Nếu hai người cùng nhau ra tay, ngay cả tôi cũng phải sợ vài phần.” Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh nói.
Phan Lâm hít một hơi khi nghe thấy câu này.
Có thể khiến Thần Hỏa Tôn Giả phải nể nang như vậy, chắc chắn là rất đáng sợ.
“Sao vậy? Bác sĩ Lâm cũng muốn đến Hầm Lưu Viêm để khám phá bảo vật?” Thần Hỏa Tôn Giả hỏi với giọng điệu kỳ lạ.
“Tôi nghe nói rằng có một thứ gọi là “Thiên Hỏa” trong Hầm Lưu Viêm. Tôi đã hỏi về tác dụng của vật liệu này, nó có thể chữa lành vết thương của tôi. Tôn giả, tôi định đến đó xem sao, nếu đối thủ quá mạnh, vậy thì phải bỏ qua vật này thôi” Phan Lâm nói.
“Hóa ra là thế, nếu Bác sĩ Lâm muốn tới Hầm Lưu Viêm, vậy tôi sẽ giúp anh”
“Tôn giả nguyện ý đi cùng tôi sao?” Phan Lâm vui mừng hỏi.
Nếu Thần Hỏa Tôn Giả giúp đỡ, chẳng phải chuyến đi này sẽ thành công sao?
Tuy nhiên, Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu.
“Tôi đã nói, tôi còn không muốn nhắc tới một nơi như vậy, vậy làm sao tôi có thể đi được?
Bác sĩ Lâm đi một mình đi, nhưng anh không cần phải lo lắng, tôi có thể cho anh một thứ để cứu mạng!”
“Thứ gì?”
“Hỏa chủng!”
Thần Hỏa Tôn Giả khàn khàn nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.