Chương trước
Chương sau

Sở dĩ Thần Hỏa Tôn Giả đến Giang Thành là muốn chữa bệnh.
Sau khi tán gẫu một lúc, Phan Lâm quay lại chủ đề chính.
“Tôn Giả đại giá quang lâm đến đây không biết đã tìm được nguyên liệu chưa?”
“Sau khi đã bỏ ra rất nhiều công sức thì cũng thu thập được kha khá rồi, chỉ còn vài thứ liên minh thương mại là vẫn chưa nằm trong tay. Gần đây ta càng ngày càng cảm thấy không được khỏe, cho nên trước tiên là qua đây muốn để bác sĩ Lâm chữa trị cho ta trước. Không chữa được tận gốc cũng không sao, ít nhất... anh cứ giúp tôi ổn định di chứng trước đã” Thần Hỏa Tôn Giả nói.
Phan Lâm gật đầu, dẫn Thần Hỏa Tôn Giả đi vào bên trong rồi nói: “Tôn Giả, mời ông thay đồ ra trước”
Bởi vì bọn họ đều là đàn ông nên Thần Hỏa Tôn Giả không để ý nhiều, lập tức cởi quần áo trước mặt Phan Lâm.
Thấy vậy, mặt Phan Lâm bỗng nhiên hơi nhíu lại.
Tuy nhiên, anh nhìn thấy cơ thể của Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng đáng sợ, nhiều phần da thịt đã bị thiêu cháy thành một khối nham thạch rồi, bên trái một khối, bên phải một khối, hoàn toàn không còn giống cơ thể một con người nữa.
Cái này so với Thánh Nữ Thần Hỏa còn kinh khủng hơn rất nhiều!
Sau khi tu luyện Thuật Hỏa Diễm hình như sẽ bị như vậy?
Phan Lâm giơ tay sờ thử, phát hiện những khối thịt này đã cứng như đá, thậm chí không còn thấy mạch máu.
“Có vẻ phức tạp đấy” Phan Lâm khàn giọng nói.
“Có còn cách nào điều trị được nữa không?” Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
“Đương nhiên là có, nhưng quá trình có thể sẽ rườm rà phức tạp hơn. Cơ thể của ông tu luyện nhiều năm mới trở nên như vậy đúng không?” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Thần Hỏa Tôn Giả do dự gật đầu: “Thuật Hỏa Diễm tôi luyện không chỉ là luyện về thể xác, mà còn là luyện tâm. Giới hạn cao nhất của Thuật Hỏa Diễm chính là biến cơ thể thành một khối nham thạch giống như phượng hoàng vĩnh viễn sống trong ngọn lửa. Tôi muốn hướng tới mục tiêu này, nhưng sau vài lần tu luyện mới phát hiện ra rằng điều này đơn giản là không thể thực hiện được! Với tình trạng hiện tại, nếu tiếp tục tu luyện tôi chắc chắn sẽ chết! Vì vậy, tôi muốn chữa khỏi cơ thể trước, sau đó tiếp tục tu luyện Thuật Hỏa Diễm sau”
“Võ đạo theo đuổi sức mạnh vô tận, nhưng không thực sự tu luyện thuật trường sinh bất tử, người học võ làm sao có thể hiểu được sinh mệnh bằng một người chữa bệnh? Nếu ông cứ tiếp tục tu luyện, tôi nói thật, chỉ trong vòng ba năm, ông nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Thần Hỏa Tôn Giả mặt mày biến sắc, nhưng không tức giận.
Nếu bình thường mà có người dám nói như vậy thì sẽ bị ông ta giết chết ngay lập tức, nhưng hiện tại ông ta không dám nói gì.
Phan Lâm cầm lấy ngân châm, cẩn thận đâm vào.
Tuy nhiên, da thịt của Thần Hỏa Tôn Giả quá dày, mới đâm một kim mà anh đã thở hồng hộc.
“Tôi sẽ điều trị sơ bộ cho ông trước. Lần trị liệu này tổng cộng cần châm mười ba châm, ông cũng có thể thấy việc dùng châm không hề dễ dàng, vì vậy thời gian trị liệu sẽ kéo dài!”.
“Bao lâu?”
"Ít nhất là ba ngày
Sân bay Giang Thành.
Ngay sau khi có một vài bóng người xuống máy bay, lập tức lao đến lối đi dành cho nhân viên và không đi ra theo lối cổng đón.
Sau khoảng vài phút, những bóng người này tập trung tại một khu rừng nhỏ bên ngoài sân bay, yên lặng chờ đợi.
“Xin chào các vị! Các vị đi đường vất vả rồi”
Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo bình thường giống một người qua đường tự nhiên bước đến và bắt tay chào những người này.
“Bác sĩ Lâm ở đâu?" Một người trong số họ ngây ngô hỏi.
“Đã xác định được vị trí, trong một trang viên ở ngoại ô Giang Thành!”
“Còn những người khác thì sao? Đã đến hết chưa?”
“Các thành viên của lệnh Cựu Sát, đội Phong Lăng, Kim Cương Vệ, Sơn Hải Vệ và những người khác cũng đã đến nơi tập kích rồi. Chỉ đợi ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ đồng loạt tấn công bác sĩ Lâm”
“Được rồi! Nếu đã như vậy thì không nên chậm trễ. Lập tức hành động. Sau khi xử lý xong tên bác sĩ họ Phan đó ta sẽ tính toán với Dương Hoa sau. Các thành viên của lệnh Cựu Sát có phải đã bắt được tất cả những người có liên quan đến bác sĩ Lâm rồi không?”
“Tất cả đều bị bắt hết rồi ạ, tổng cộng có bốn ngàn một trăm chín mươi sáu người!”
“Tốt lắm, ngay khi bác sĩ họ Phạn chết, chém hết tất cả những người đó cho tôi, không chừa một ai! Chuyện lần này phải giải quyết trong im lặng cho tôi, thần không biết quỷ không hay, không được để lộ một chút tiếng động nào, bằng không sẽ gây ra rắc rối cho ông chủ nhà họ Phan chúng ta!”
“Dạ vâng, ngài cứ yên tâm!”
“Xuất phát!”
Vài người bước ra khỏi khu rừng, lên một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa, đi thẳng đến trang viên nơi Phan Lâm đang ở.
Đây là khu vực Giang Thành, Phan Anh Hùng đã bị Phan Lâm đánh bại nên anh ta biết Phan Lâm có nhiều tại mắt ở đây, bởi vậy các các cường giả của nhà họ Phan đều ngụy trang cẩn thận khi tiến vào Giang Thành, cẩn trọng từng chút một, không dám đánh rắn động cỏ.
Cùng lúc đó, mấy tiểu đội cũng đang tiến về phía trang viên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả các cao thủ đã tập hợp đầy đủ và bao vây chặt chẽ trang viên.
Đám đông không dám lộ ra sát khí dù là nhỏ nhất, vì sợ lỡ Phan Lâm phát hiện ra sự tồn tại của họ thì sẽ khó mà thoát được.
Dù sao anh ta cũng đã có thể đánh bại Phan Anh Hùng và bắt được Phan Văn Tuấn, sức mạnh của anh ta vẫn còn vì thế ông chủ nhà họ Phan chưa bao giờ dám lơ là cảnh giác và xem thường anh ta.
Cứ thể từ từ, có người đã lẻn được vào trang viên.
Bên trong trang viên, Phan Lâm vừa mới châm được chấm thứ hai lên người Thần Hỏa Tôn Giả, mồ hôi nhễ nhại, anh định tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vừa bước ra khỏi phòng, Từ Thiên Hưng bước nhanh đến chỗ anh thì thầm vài câu.
Nghe xong Phan Lâm yên lặng gật đầu, lãnh đạm nói: “Cố gắng giảm thiểu tối đa thương vong, tránh đối đầu trực diện với bọn họ, nghĩ cách bắt người về đây cho tôi!”
“Vâng”
Từ Thiên Hưng khẽ cúi đầu rồi cung kính rời đi.
Phan Lâm trở lại phòng, nuốt hai viên thuốc, khoanh chân ngồi xuống.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng khác bước nhanh tới.
“Ôi. Thánh Nữ đại nhân. Có chuyện gì vậy?” Phan Lâm mở mắt cười.
“Người của ta nói hình như có vài vị khách không mời mà tới trang viên này, là người của anh đúng không?” Thánh Nữ lạnh lùng nói.
“Toàn bộ Giang Thành đều là địa bàn của tôi. Trang viên này rất an toàn. Làm sao có thể có khách không mời mà đến chứ, cô đừng lo lắng” Phan Lâm cười nói.
“Thật sao?” Thánh Nữ cũng không nhiều lời, dù sao thì Thần Hỏa Tôn Giả cũng đang ở đây, làm sao bọn đạo chích dám làm càn chứ?
"Thánh Nữ đến đây chắc không phải chỉ để nói với tôi chuyện này đúng chứ?” Phan Lâm liếc mắt.
“Tất nhiên, anh đừng quên, anh còn phải điều trị đợt hại cho tôi nữa! Khi nào thì chúng ta bắt đầu đây?” Thánh Nữ trầm giọng hỏi.
Hiện tại cô ta chỉ quan tâm đến chuyện này, cô ta không muốn giống như Thần Hỏa Tôn Giả, toàn thân bị cháy thành nham thạch, chuyện này với cô ta mà nói chẳng khác gì sống không bằng chết.

Thánh Nữ nghe xong liền gật đầu: “Được rồi, vậy cứ làm theo những gì anh nói đi” "Ôi! Thật đúng là làm ơn mắc oán mà!”
Phan Lâm lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Thánh Nữ hỏi.
“Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đi châm cứu cho ân sự của cô rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.