Phan Lâm biết, nói cho Lý Ái Vân biết Dương Hoa là của mình, Lý Ái Vân nhất định sẽ không tin, vì vậy, anh đổi một cách nói khác.
Thật ra Phan Lâm cũng không hề nói dối, số tiền này quả thật là do anh dựa vào y thuật mà kiếm được, cũng không coi là nói dối. “Anh khám bệnh cho ai vậy? Nhiều... nhiều tiền như vậy sao?” Lý Ái Vân nói nhỏ. “Tất nhiên khám bệnh cho người giàu có rồi, y thuật của chồng em rất lợi hại đấy. Hôm nay khám bệnh cho người giàu có này được mười lăm tỷ, ngày mai khám bệnh cho người kia được ba mươi tỷ, dần dần tiết kiệm được nhiều tiền như vậy thôi. Không có gì lạ cả.” Phan Lâm cười nói. “Thật sao?” Lý Ái Vân nghi ngờ. “Nói với em rồi mà em cũng không tin? Vậy được, anh nói thẳng vậy, thật ra anh là bác sĩ Lâm của Giang thành. Ba nghìn tỷ này là tiền tiêu vặt mà Dương Hoa cho anh. Thật ra đừng nói đến ba nghìn tỷ, ba mươi nghìn tỷ cũng không phải là vấn đề gì lớn. Phan Lâm nhún vai. “Vậy em tình nguyện tin anh khám bệnh kiếm tiền còn hơn. Anh còn là bác sĩ Lâm nữa chứ. Quá không biết xấu hổ rồi. Lý Ái Vân không khách khí nói.
Có điều nói thì nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt cô hiện lên tia nghi hoặc nồng đậm.
Phan Lâm này, càng ngày càng khiến cô không thể nắm bắt được.
Phong cảnh của nhà hàng rất đẹp, có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở thành phố Ức Lam, nhưng bởi vì là nhà hàng nổi tiếng, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694131/chuong-2106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.