Chuyến đi đến đảo Thần Hỏa, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng vẫn luôn tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lộp bộp.
Phan Lâm nhảy xuống thuyền, bước lên bến tàu, hít một hơi dài. “Anh Lâm.
Trương Thất Dạ dẫn theo một đám cao thủ Dương Hoa chạy từ xa đến.
Nhóm người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Bạch Thiếu Quân đều ở đây.
Tất cả mọi người đều trang bị đầy đủ vũ trang, nhìn tư thế này, e rằng muốn xông lên đảo Thần Hỏa, đi giải cứu Phan Lâm. “Anh Lâm, sao anh trở về được vậy? Tôi còn cho rằng anh bị nhốt trên đảo Thần Hỏa nữa chứ." Trương Thất Dạ thấy Phan Lâm không sao, vô cùng vui mừng. “Yên tâm, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa định giết tôi đầu. Đi thôi, chúng ta trở về trước đã.” Phan Lâm cười nói.
Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang thành.
Biết được Phan Lâm sống sót từ trong chỗ chết, xử lý xong chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không đối địch với Thần Hỏa Tôn Giả, thì Giang thành sẽ thái bình.
Chuyện này kết thúc rồi.
Trái tim treo lơ lửng trong lòng mọi người cũng được đặt xuống.
Tuy nhiên Phan Lâm vừa về đến Giang thành, vừa xuống máy bay, điện thoại của Phan Lâm đã có người gọi đến.
Nhìn màn hình biểu thị điện thoại, vậy mà lại là Dịch Minh Thiên. “Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu vừa về đến Giang thành, chắc giờ cậu có thời gian chứ?” Dịch Minh Thiên ở bên kia điện thoại khẽ cười nói. “Ừm? Hình như tôi không nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694128/chuong-2103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.