Dung nham nóng rực, giống như một cơn mưa lớn, rào rào rơi về phía Phan Lâm. Người đảo Thần Hỏa xung quanh sợ hãi vội vàng lùi về sau, sao dám lại gần chứ. Cảnh tưởng như vậy, đổi thành người bình thường khác đã sớm sợ hãi ngã trên đất rồi.
Nhưng vẻ mặt của Phan Lâm lại không hề sợ hãi, nhàn nhạt nhìn châm dung nham rơi xuống, đột nhiên cánh tay giương ra, một cỗ khí tức giống gió dâng lên.
Vút.
Tất cả những chiếc châm trên bao châm đeo quanh eo Phan Lâm đều bay ra ngoài, bị cỗ khí tức này điều động, từng châm một xếp thành một Long châm, trực tiếp lơ lửng trên đầu anh.
Lộp bộp bộp bộp bộp bộp.
Chân dung nham rơi xuống, đều bị Long châm cản lại, vậy mà không có một châm nào trúng Phan Lâm.
Long châm mở miệng nuốt chửng, nghiền nát vô số chân dung nham.
"Oa."
Tất cả mọi người đều phát ra âm thanh ngạc nhiên. Bác sĩ Lâm này, vậy mà có thể tiếp được.
Phải biết rằng, đây là một đòn của Thần Hỏa Tôn Giả đấy.
Trong lòng bọn họ, đó là một đòn của thần linh. Người phàm sao có thể tiếp được đòn của thần linh chứ?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng ngạc nhiên, nhìn Long chim bay lượn trên đầu Phan Lâm, không thể tin nổi nói: “Không ngờ ngân châm còn có thể sử dụng như vậy, thú vị. Thú vị. Xem bản tôn đây."
Nói xong, ông ta lại phất tay, dung nham cuồn cuộn lại dâng lên một cột dung nham, dâng lên không trung, lại nổ ra vậy mà cũng hóa thành một con rồng dung nham, bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694122/chuong-2097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.