Trong điện không còn một âm thanh nào. Tất cả mọi người đến cả hít thở cũng đều sắp dừng lại.
Nhưng Phan Lâm đặc biệt bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, nói: “Nếu như Tôn Giả muốn giết tôi, thì cứ việc ra tay, cần gì phải tìm cái cớ chứ. Đấu với Tôn Giả, tôi sao có thể là đối thủ của Tôn Giả được.”
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả, Phan Lâm đã biết mình nhất định không phải là đối thủ của đối phương.
E rằng đại nhân Yamata mà anh lúc đầu gặp phải ở nước Anh Hoa, cũng không đỡ được quả mười chiều của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người này quả đáng sợ. Ông ta giống như một ngọn núi, khiến người ta không thể thở được.
Một khi thật sự đánh nhau, Phan Lâm chỉ có một ý nghĩa.
Đó chính là chạy.
Có lẽ chạy trốn còn có một con đường sống. Có điều Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu.
“Nếu bản tôn thật sự muốn giết cậu, sao cậu có thể tiếp tục nói chuyện với tôi chứ? Là đồ đệ bản tôn kỹ thuật kém cỏi, thua cậu, nếu như bản tôn muốn giết cậu, nhất định sẽ bị người đời chỉ trích, hơn nữa người trên đảo này cũng sẽ không phục. Cho nên đồ đệ làm mất mặt, thân là sự phụ, tất nhiên phải lấy lại rồi.”
“Hóa ra là như vậy. Vậy Tôn Giả muốn đấu với tôi thế nào? Tiếp tục thi xem ai chịu nóng được sao?”
“Nếu đấu cái này, thắng rồi cũng không được vẻ vang, không ai phục. Bác sĩ Lâm, hay là đấu theo sở trường của cậu đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694120/chuong-2095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.