Chương trước
Chương sau

Lời nói này khiến cho Thánh Nữ Thần Hỏa hơi ngẩn ra.
“Lời nói này của anh... có ý gì?” Thánh Nữ Thần Hỏa hít sâu một hơi, khẽ thăm dò.
"Sao vậy? Cô Thánh Nữ thông minh như vậy, mà không hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi hay sao? Vậy tôi nói thẳng! Nếu như di chứng trên người cô có thể chữa khỏi, thì sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cô, không phải đơn giản chỉ là hồi phục thôi đâu.” Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi đoán rằng, thực ra di chứng này không chỉ có mình cô có, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng có, đúng không?”
Thánh Nữ Thần Hỏa lập tức thở dốc, nhưng không lên tiếng.
"Cứ cách một khoảng thời gian thì Thần Hỏa Tôn Giả phải bế quan rất lâu, tôi nghĩ rằng, thực ra ông ta không phải vì đột phá cảnh giới trước mắt, đi tìm cảnh giới Thần Tiên gì đó viển vông hão huyền, mà là vì đè ép di chứng trong cơ thể, không để cho di chứng này lấy mạng của ông ta!” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Anh đúng thật là không đơn giản, xem ra là tôi xem thường anh rồi” Thánh Nữ Thần Hỏa lạnh nhạt nói.
"Xem ra là tôi nói đúng rồi” Phan Lâm cười nhẹ, đứng lên: “Cô Thánh Nữ, tôi hỏi cô, sau này cô có còn muốn tiếp tục tu luyện. thuật Hỏa Viêm này nữa không?”
“Tất nhiên rồi!” Thánh Nữ không chút do dự nói.
“Nếu đã như vậy, nếu có chữa tận gốc bệnh trên người cô, thì sau này có tu luyện thuật Hỏa Viêm, sẽ không còn bất cứ di chứng nào nữa” Phan Lâm nói.
“Thật không?” Hai mắt của Thánh Nữ sáng rực lên, khẩn thiết nhìn chằm chằm vào Phan Lâm.
Thực ra đây cũng là chuyện mà cô ta lo lắng nhất, bây giờ chữa khỏi rồi, sau này tiếp tục tu luyện có phải vẫn sẽ mắc phải di chứng hay không?
"Sao vậy? Cô không tin lời của tôi sao?” Phan Lâm cười khẽ nói.
Thánh Nữ Thần Hỏa suy nghĩ trong chốc lát, thấp giọng nói: “Nếu là như thế, anh có thể chữa khỏi di chứng trên người sự tôn đúng không? Nếu như anh có thể giúp ông ấy chữa trị tận gốc, ông ấy chắc chắn sẽ không giết anh!”
"Sợ rằng rất khó...”
"Anh không đồng ý ư?” Chân mày lá liễu của Thánh Nữ Thần Hỏa lập tức cau lại.
“Không phải tôi không đồng ý, nếu tôi có thể chữa khỏi di chứng trên người ông ấy, qua lại thân thiết với Thần Hỏa Tôn Giả, cởi sao mà không làm chứ? Có một người hùng mạnh như thế đứng về phía tôi, tôi sẽ bớt đi rất nhiều nỗi lo lắng về sau, điều quan trọng nhất là lần này tôi chắc chắn có thể giữ được mạng sống, nhưng thực ra tôi làm không được! Tôi đã dốc hết sức lực để chữa khỏi di chứng trên người cô, cô nói xem tôi lấy đâu ra sức lực để chữa trị tận gốc cho Thần Hỏa Bản Tôn nữa chứ?” Phan Lâm lắc đầu nói.
Thánh Nữ Thần Hỏa âm thầm gật đầu: "Sức mạnh của sự tôn dũng mãnh, không hề tầm thường! Không biết mạnh hơn tôi biết bao nhiêu lần, bệnh của ông ấy chắc chắn không phải người thường có thể chữa được, nếu anh chữa khỏi...... có lẽ sẽ bị kiệt sức mà chết nhỉ?”
“Không phải có lẽ, là chắc chắn! Hơn nữa cách chữa trị lần này của tôi không chắc có thể dùng trên người của ông ấy! Cảnh giới của ông ấy uyên thâm như vậy, châm dung nham cũng chưa chắc có thể đâm vào da của ông ấy, cho dù có đâm vào được đi nữa, thì công hiệu của châm cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng đến ông ấy!” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Thánh Nữ Thần Hỏa lại một lần nữa rơi vào suy nghĩ.
Qua một lúc lâu sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Vậy được rồi, tôi bảo vệ cho tính mạng của anh, đợt điều trị thứ hai anh phải làm xong càng nhanh càng tốt.”
“Không vấn đề gì”.
"Còn một chuyện nữa! Tôi muốn anh khắc sâu trong lòng, cả đời nhớ kỹ, không thể nào quên đi!”
"Chuyện gì?”
“Đó là chuyện anh chữa trị cho tôi! Nhất định không được để lộ nửa lời với bất kì ai! Nếu không cho dù anh ở chân trời góc bể, tôi cũng sẽ chém anh ra làm trăm mảnh, chắc chắn sẽ không tha cho anh!” Thánh Nữ hung tợn quát lên, ánh mắt vô cùng lạnh băng, giống như bao phủ lên một lớp sương.
Phan Lâm ngẩn ra, đây là đang quý trọng thanh danh của mình sao?
“Điều này thì yên tâm, bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của mỗi vị bác sĩ!”.
"Cút ra ngoài đi" Thánh Nữ Thần Hỏa chậm rãi mặc quần áo, mặt không biểu cảm nói.
Phan Lâm cười, cũng lười so đo với cô ta, đi ra khỏi Thánh Nữ Đường, quay về nơi ở để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau có vẻ yên bình.

Hai người nọ vừa nghe, lại nhìn nhau.
“Nói nghe xem, bệnh này của tôi làm sao chữa vậy?”
“Đơn giản”.
Phan Lâm cười, vừa trò chuyện với hai người, vừa thử nghe ngóng thông tin về đảo Thần Hỏa. Hai người nọ cũng biết vị bác sĩ vang danh thiên hạ này, vì thế lúc trò chuyện cũng dần dần buông bỏ phòng bị.
Cứ thế bọn họ bị Phan Lâm không ngừng bắt chuyện nên cũng không để ý đến. Thế nhưng vào lúc này. Ầm ầm ầm... Đảo Thần Hỏa khẽ rung lên, sau đó là một tiếng hét to đau đớn vang lên từ Thánh Nữ Đường.
"A!!!"
Âm thanh vô cùng vang dội, truyền khắp toàn bộ đảo.
Hai người canh gác kia đều bị chấn động.
“Đây là tiếng gì vậy?” Phan Lâm tò mò hỏi.
"Thánh Nữ phát bệnh rồi.” Một người thấp giọng nói.
“Phát bệnh?”
Phan Lâm ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hơn phân nửa là do Thánh Nữ Thần Hỏa cố tình làm như thế, mục đích là làm cho người của Thần Hỏa đảo lơ là, che giấu chuyện bệnh của mình được chữa trị...
Người phụ nữ này thật biết suy tính... Trò chuyện hơn nửa ngày trời, hai người nọ nhận được đơn thuốc của Phan Lâm, vui vẻ chạy đi bốc thuốc rồi.
Phan Lâm thấy trời không còn sớm nữa, liền quay về phòng tiếp tục ngủ.
Ngày thứ ba.
Thần Hỏa Tôn Giả xuất quân rồi.
- ---------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.