Khi mọi người đã bình tĩnh trở lại thì Phan Lâm đã bước ra khỏi phải cùng Châu.
To gan! Đồ khốn nạn!”
Một đệ tử sau khi định thần trở lại liền vô cùng tức giận lập tức chạy đến chỗ đại trưởng lão và chắp tay cung kính nói: “Trưởng lão hãy cho đệ tử bắt người đó quay lại ngay lập tức và bắt anh ta phải quỳ xuống trước mặt ngài để nhận lỗi!”
"Thôi bỏ đi, để cho anh ta đi, trưởng lão đây làm gì có tâm trạng mà quan tâm đến những thứ còn không bằng chó được? Nếu cứ phải quan tâm đến từng người như vậy thì bổn trưởng lão chẳng phải là sẽ bận chết sao? Thế giới này có quá nhiều người không quản sống chết, mặc kệ đi!” Đại trưởng lão xua xua tay và cười nói.
Ông ta đã có được chiếc nhẫn bảo bối này nên đương nhiên sẽ không quan tâm đến những lời có vẻ đầy ác ý của Phan Lâm.
Cứ để anh ta sử dụng miệng lưỡi tùy tiện đi.
“Đại trưởng lão quả nhiên là bao dung, tôi đây bái phục có điều dù sao người đó cũng đã xúc phạm đến đại trưởng lão, nếu cứ bỏ qua như vậy đến khi sự việc bị lan truyền rộng ra thì chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến danh tính của đại trưởng lão sao?” Đúng lúc này cậu chủ Nhật Huy đột nhiên đứng dậy nói.
Đại trưởng lão sửng sốt một chút sau đó cũng mơ hồ đoán được lời nói đó nghĩa là gì liền cười hỏi: “Vậy theo cậu chủ Nhật Huy nên làm như thế nào mới được?”
“Tôi đây nguyện ý dạy dỗ lại hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/694101/chuong-2076.html